Chương 2079 Khó, đó là một vấn đề rất khó giải quyết. Tê Dương hỏi: “Bác sĩ Giang, tôi còn cứu được không?” Giang Nghĩa thành thật trả lời: “Có thể có hoặc không chữa được. Đáng ra nếu biết rõ nguyên nhân đám văn đen sinh ra và cơ chế của chúng thì căn bệnh của ông dễ chữa trị hơn nhiều. Bằng không, tôi bó tay chịu trói. Thế này đi, cho tôi chút thời gian, sáng sớm ngày mai ông quay lại đây, tôi sẽ kiểm tra kỹ báo cáo phân tích, sau đó lập kế hoạch điều trị rõ ràng.” Tê Dương cực kỳ xúc động. Ông ta nhìn Giang Nghĩa, lại nghĩ đến Thân Lâm, đúng là sự khác biệt giữa thánh nhân và cặn bã. Nếu không quá gấp rút, đến đường cùng, Tề Dương tuyệt đối sẽ không làm bạn với đám rác rưởi Thân Lâm kia! Nếu Giang Nghĩa có thể chữa khỏi bệnh cho Tề Dương, ông ta chắc chắn sẽ bắt tay với anh, cùng khui hết bí mật của Thân Lâm. Không thể để tập đoàn Hoa Thượng lũng đoạn quận Giang Nam nữa! Tê Dương âm thầm nghĩ biện pháp, nếu thật sự không thuốc nào cứu nổi ông ta, ông ta sẽ nói toàn bộ sự thật cho Giang Nghĩa, chí ít không để bản thân chết một cách vô nghĩa. Ông ta có chết cũng phải kéo Thân Lâm làm đệm lưng. Nói cách khác, cho dù Giang Nghĩa có chữa khỏi cho Tê Dương không thì ông ta vẫn sẽ nói cho anh bí mật của tập đoàn Hoa Thượng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. “Bác sĩ Giang, bây giờ tôi về trước, đúng chín giờ sáng mai tôi sẽ đến.” “Được. Ngay sau đó, Giang Nghĩa tự mình tiên Tề Dương rời khỏi y quán Nhân Trị. Tê Dương vừa mới đi, Nguyên Bình Phàm đã từ trong buồng trong ra, híp mắt nhìn theo bóng lưng của Tề Dương. Ông ấy nói: “Cậu Giang, cậu biết người đàn ông này là ai chứ?” Giang Nghĩa đáp: “Tôi không biết. Tuy nhiên ông ta cố ý cải trang, ăn mặc giản dị nhưng khí phách từ trong xương không thể giấu được. Ông ta chắc chắn là một người có máu mặt. Nguyễn Bình Phàm gật đầu: “Đúng là người có máu mặt. Ông ta tên là Tề Dương, là con cá sấu khổng lồ trong ngành chế tạo ô tô quận Giang Nam, một nhánh của tập đoàn Hoa Thượng. “Khi tập đoàn Hoa Thượng đổ bộ vào khu Giang Nam, Tê Dương là người tiên phong chống lại, còn nhiều lần khiến tập đoàn Hoa Thượng bị thương. Nhưng không biết tại sao sau đó ông ta đột ngột gia nhập Hoa Thượng, cho dù bị tập đoàn Hoa Thượng hút máu cỡ nào vẫn muốn trói chặt với bọn họ.” Hành động quá mức quái dị. Giang Nghĩa nói: “Tôi có dự cảm, Tê Dương gia nhập tập đoàn Hoa Thượng, băng lòng để anh em nhà họ Thân sai xử có thể liên quan đến căn bệnh lạ của ông ta. Nguyên Bình Phàm hỏi: “Sao cậu biết?” Giang Nghĩa nhún vai: “Dự cảm mà thôi, không có bằng chứng chính xác. Chẳng qua nhóm hàng hóa kỳ lạ từ tập đoàn Hoa Thượng, căn bệnh của Tê Dương kỳ quặc và khó giải quyết. Tôi không tin trong đó hai người này không có bất kỳ mối liên hệ nào. Nguyễn Bình Phàm nói: “Nước ở quận Giang Nam rất sâu. Thân làm quận trưởng, trước khi về hưu, tôi phải nhổ sạch tận gốc con quái vật tập đoàn Hoa Thượng này, bằng không có chết tôi cũng không nhắm mắt. Trong lúc hai người nói chuyện, ở hẻm nhỏ trên phố, một tên ăn mày nằm dưới đất, thi thoảng hướng về người qua đường xin xỏ. Tuy nhiên, nhiều lúc gã liếc về hướng y quán Nhân Trị, bất cứ khi nào cũng nhìn chòng chọc vào động tĩnh bên trong. Nhất là khi thấy Tê Dương, Giang Nghĩa, Nguyễn Bình Phàm, gã giám sát càng chặt chẽ hơn.