Chương 2155 Có thể miễn “tiền thuê mặt bằng”, không bị cướp cổ phần công ty cũng đã tốt lắm rồi, cô ta còn có thể yêu cầu gì nữa? “Không, không có yêu cầu gì nữa” Thế là Giang Nghĩa bèn nói: ‘Đã như vậy thì Phì Trung, các người có thể đi rồi.” Phì Trung kính cẩn cúi người chào: “Tuân lệnh!” Nói xong, Phì Trung dẫn người rời đi, nhân tiện khiêng Độc Hoa Khuê đã bị đánh hôn mê cùng nhau rời đi. Ngụy Viên nhìn tất cả mọi việc diễn ra trước mặt, cảm thấy như đang nằm mơ, không giống thật. Vốn dĩ, cô ta tưởng công ty sẽ bị hủy hoại trong hôm nay, ai ngờ không những sống sót mà còn sống rất tốt. Cô ta bất giác nhìn về phía Giang Nghĩa, trong lòng khâm phục, rốt cuộc người đàn ông này là ai? Cô ta đâu biết rằng, Giang Nghĩa chính là ông chủ của Giang Sơn Ấn, một sự tồn tại còn cao hơn cả Tôn Tại Ngôn! Thật sự, đúng là Ngụy Viên chỉ nghĩ Giang Nghĩa là một nhân vật nhỏ bé trong nhà họ Đỉnh mà thôi. Quay lại, Giang Nghĩa đã trở lại phòng làm việc trên tầng cao nhất. Tôn Tại Ngôn đến hỏi: ‘Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Nghĩa xua tay: ‘Một khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi, chắc là kẻ thù của chúng ta muốn giở trò xấu, muốn tấn công chúng ta trên nhiều phương diện” Anh đang nói thì Bảo Bình hấp tấp đi đến, vừa vào đã nói: “Chỉ huy, đã tìm được bà ngoại sói rồi!” Phòng họp của tập đoàn Hoa Thượng Phó giám đốc Thân Lâm đang cầm một con dao găm trên tay, tự gọt vỏ táo, một vòng rồi lại một vòng, liên tục không ngừng. Cốc cốc cốc, vài tiếng gõ cửa vang lên. “Vào đi.” Két một tiếng, cửa phòng họp bị đẩy ra, thư ký đi vào cùng bà ngoại sói. Trong tay bà ngoại sói còn bế một đứa bé còn trong tã lót, trông chỉ mới hơn một tháng tuổi. Vừa thấy đứa bé này, Thân Lâm không thế ngồi yên được. Tay anh ta run run, đứng dậy và bước nhanh đến trước mặt bà ngoại sói, nhìn đứa bé đầy phấn khích. “Đây chính là con gái của Giang Nghĩa, Giang Ngọc Dĩnh sao?” “Phải.” Bà ngoại sói cho anh ta một câu trả lời thuyết phục. Lúc này, Thân Lâm hoàn toàn vui mừng, cuối cùng anh ta cũng có được thứ mà mình muốn. Kể từ sau khi Giang Nghĩa trở lại quận Giang Nam, mọi chuyện chưa bao giờ suôn sẻ như thế. Bà ngoại sói cười ha hả nói: “Tôi theo dõi Đỉnh Thu Huyền, vợ của Giang Nghĩa, nhân lúc cô ta không để ý, tôi đã tráo đổi với con của người khác. Cô ta chỉ mải nghe nhạc, không biết gì hết, ha ha.” Bà ta nói với vẻ đắc thắng, như thể đang khoe kỹ thuật cao siêu của mình. Đúng là bà ta có vốn liếng để khoe khoang, dù sao ở quận Giang Nam này, ngoại trừ bà ta thì không có người thứ hai có thể im hơi lặng tiếng trộm con của Giang Nghĩa như bà ta được. Thân Lâm gật đầu hài lòng, dùng mắt ra hiệu với thư ký. Thư ký ngầm hiểu, đặt một tờ chỉ phiếu lên bàn. Bà ngoại sói lập tức chìa tay lấy thì bị thư ký giữ lại. “Hửm?” Bà ngoại sói ngẩng đầu nhìn thư ký. Trong mắt thư ký hiện lên một tia gian xảo, nói: “Ngoài tấm chỉ phiếu này ra, tôi còn chuẩn bị một tấm vé máy bay cho bà. Sau khi bà ra khỏi cửa tập đoàn Hoa Thượng thì lập tức đến sân bay, sau này không bao giờ được quay lại đây nữa.”