Chương 2156 “Sao cơ?” Bà ngoại sói không vui: ‘Đây là các cậu đang ép tôi chuyển nhà đi, tôi không được trở về thu dọn một chút rồi nói với người nhà một tiếng sao?” Thư ký cười cười: ‘Bà muốn mạng sống hay muốn về nhà thu dọn?” Đây là một sự lựa chọn có thể đưa ra mà không cần phải suy nghĩ, bà ngoại sói không hề nghĩ ngợi lựa chọn muốn mạng sống. Bà ta cực kỳ không cam tâm cầm chỉ phiếu lên và hậm hực rời đi. Lúc này đưa bà ngoại sói đi thì Giang Nghĩa sẽ không thể lần theo dấu vết. Nhưng thật ra cũng không sao cả, cho dù giữ bà ngoại sói lại, cho dù Giang Nghĩa đuổi theo, Thân Lâm cũng có cách đối phó. Thậm chí, Thân Lâm còn chuẩn bị chủ động tặng lại” đưa bé này. Chỉ là trước đó cần một chút thời gian để xử lý đứa bé. Thư ký hỏi: “Phó giám đốc, anh định làm gì đứa bé này? Có phải muốn chặt chân nó, khiến cho nó thành người tàn tật cả đời không?” Thân Lâm lắc đầu: ‘Vậy thì tính làm gì? Nếu chỉ vẻn vẹn là một kẻ tàn tật thì với tài lực kinh tế của Giang Nghĩa, nuôi cả đời cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, với tài chữa bệnh cao siêu của Giang Nghĩa, ai biết sau này có thể nghiên cứu chế tạo ra thứ gì đó thay thế cho việc đi lại hay không.” Thư ký cau mày: ‘Vậy thì giết đứa bé này? Ném xác trước cửa nhà Giang Nghĩa?” Thân Lâm không nói nên lời: ‘Nếu muốn giết đứa bé thì tôi còn tốn tiền bạc, công __ sức xách đứa bé về làm gì? Trực tiếp lợi dụng lúc Đinh Thu Huyền không chú ý, ra tay giết đứa bé không tốt hơn sao?” Thư ký nhún vai: “Vậy rốt cuộc phó giám đốc muốn xử lý đứa bé này như thế nào?” Trước khi trả lời câu hỏi này, Thân Lâm hỏi thư ký một câu: “Cậu đã từng xem “Anh em Hồ Lô’ chưa?” Thư ký sững sờ, không biết câu hỏi này có ý gì, ngẩn người ra và nói: ‘Hồi nhỏ có xem qua một chút.” Thân Lâm nói tiếp: “Trong “Anh em Hồ Lô, vì muốn làm cho anh em Hồ Lô tự giết hại nhau, Xà tinh đã đưa Thất oa về hang động và ngâm vào nọc độc, cuối cùng, sau khi ra đời Thất oa đã bị chất độc chiếm mất trái †im, nhận Xà tinh là mẹ và giết hại sáu anh em của mình.” “Cuối cùng bảy anh em Hồ Lô bị tóm gọn một mẻ!” Thư kí gãi đầu: “Điều này liên quan gì tới chúng ta sao? Lẽ nào chúng ta còn phải nuôi đứa trẻ này từ nhỏ, để con bé nhận phó giám đốc là ba, đợi sau khi trưởng thành con bé và Giang Nghĩa trở thành kẻ thù, ba con giết hại lấn nhau?” Thân Lâm bật cười: “Không phải là tôi chưa từng nghĩ tới cách mà cậu nói, đương nhiên là tốt nhất nếu như có thể làm như vậy. Nhưng dựa vào năng lực của Giang Nghĩa thì không thể cho tôi thời gian để bồi dưỡng từ từ được. Hơn nữa quận Giang Nam sắp loạn lạc rồi, tôi phải mau chóng rời khỏi đây, không có thời gian để từ từ bồi đắp tình cảm với đứa bé này đâu.” Thư ký hỏi: “Vậy nói đi nói lại thì rốt cuộc phó giám đốc anh định làm như thế nào vậy ạ?” Thân Lâm giơ một ngón tay lên: “Một chữ thôi, độc!” “Độc sao?” “Đúng thế, giống như cách Xà tinh làm với Thất oa, tôi cũng phải dùng thuốc độc với đứa bé này. Loại thuốc độc tôi muốn đứa bé này dùng có trong người Tê Dương và Phàn Thức.” Nghe vậy, khóe miệng của thư ký không khỏi cong lên, cậu ta mỉm cười và nói: “Đúng là cách hay! Loại thuốc độc đó không có cách nào giải được, ngay cả những ông lớn trong nghề như Tê Dương và Phàn Thức cũng có thể bị kiểm soát, nếu như cho một đứa bé dùng thì e là nó sẽ bị loại thuốc độc đó hành hạ cả đời.”