CHƯƠNG
Nhưng mà Hoa Tưởng Dung thật sự đã phá vỡ ranh giới cuối cùng của nhân loại.
Cô ta căn bản không quan tâm tới con gái của mình, cô ta chỉ để ý tới mình có thể có thêm nhiều lưu lượng hay không, kiếm càng nhiều tiền hay không.
Nếu như bị người khác biết được cô ta đã ly hôn, từng có con gái, vậy thì hình tượng thanh thuần ngọt ngào sẽ không còn sót lại chút gì nữa, đến lúc đó sao có thể lừa gạt tiền của đám trạch nam kia được chứ?
Cho nên đối với Hoa Tưởng Dung mà nói, chồng trước và con gái của cô ta giống như là kẻ thù của cô ta.
Nhiếp Tranh là một binh giả, có tố chất năng lực chịu đựng vô cùng mạnh. Nhưng cho dù là vậy, lúc nghe thấy Hoa Tưởng Dung nói những lời quá quắt như thế với con gái mình, lửa giận trong lòng nhịn không được mà bùng cháy.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, ngay cả con gái của cô mà cô cũng châm biếm như thế, cô còn là con người không hả?”
“Này, ông nói cái gì vậy hả?” Hoa Tưởng Dung sốt ruột: “Con gái cái gì chứ, ông đừng có mà nói tào lao, tôi căn bản không có con gái.”
Nhiếp Tranh cười ha ha: “Cũng đúng thôi, Khương là con của tôi, không có liên quan gì với cô hết.”
Hoa Tưởng Dung vui vẻ nói: “Tốt nhất là không có quan hệ, tôi cũng không muốn phải có bất cứ liên quan gì với cái tên vô dụng như là ông.”
Cô ta dựng thẳng ngón tay lên, năm ngón tay đều đeo những chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn.
“Có thấy chưa?”
“Nhẫn kim cương đó, có tới năm chiếc, bây giờ tôi là nữ thần trong mộng của mỗi một người đàn ông.”
“Chỉ cần tôi ngẫu nhiên gọi một tiếng “anh trai” thật ngọt ngào, lập tức có người tặng cho tôi một đống tiền mặt, mỗi ngày phòng làm việc của tôi đều nhận được trên một trăm bó hoa tươi, ông có biết không hả?”
Hoa Tưởng Dung lớn tiếng nói với Nhiếp Tranh: “Ông nhìn lại ông đi kìa, lăn qua lộn lại cũng chỉ là một người đầu bếp, cũng chỉ là một tay đầu bếp thôi chứ, cả đời không có tiền đồ. Nếu như năm đó tôi không quyết định nhanh chóng tách ra với cái loại vô dụng như ông, chỉ sợ là bây giờ tôi là người phụ nữ trong một gia đình đáng thương, ngày nào cũng phải dính lấy khói dầu giấm tương.”
“Nhiếp Tranh, ông nói xem, sao ông lại rác rưởi như thế?”
Nhiếp Tranh cạn lời, mặc dù là tức giận, nhưng mà cũng không biết phải phản bác Hoa Tưởng Dung như thế nào.
Với lại tài sản của Nhiếp Tranh không thể so sánh với Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung nói: “Được rồi, tôi không muốn phải nói nhảm nhiều lời, lúc đầu muốn đi ăn vài món, bây giờ giận đến no rồi.”
Nhiếp Tranh hừ lạnh một tiếng: “Giận no rồi thì cô có thể ra khỏi đây.”
“Đi hả? Dựa vào cái gì mà tôi phải đi, người nên đi là ông mới đúng.”
“Cái gì?”
Hoa Tưởng Dung bắt chéo chân, lạnh lùng nhìn Nhiếp Tranh: “Ông có thân phận gì, tôi có thân phận gì? Bây giờ tôi là nghệ sĩ đang nổi tiếng ở thành phố Giang Nam, có bao nhiêu người đến mời tôi quay phim, sao tôi có thể cho phép hai ba con các người đến quấy rối tôi?”
“Nếu như một ngày nào đó bị đám phóng viên săn ảnh phát hiện ra sự có mặt của các người, vậy thì không phải sự cố gắng mấy năm nay của tôi đều đã uống phí hết rồi?”
Cô ta gõ nhẹ ngón tay lên trên mặt bàn, dùng giọng điệu vô cùng lạnh lẽo mà nói: “Cho nên, tôi yêu cầu hai ba con các người lập tức rời khỏi thành phố Giang Nam cho tôi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn cũng đừng quay lại.”
“Cô!”