CHƯƠNG
Nhiếp Tranh tức giận đến cắn răng, đã thấy người ngang ngược, nhưng mà chưa từng thấy người nào ngang ngược như thế.
Bởi vì sợ lời nói dối của mình bị bại lộ, liền ép buộc hai ba con Nhiếp Tranh rời khỏi, tâm địa của người phụ nữ này còn ác độc hơn là rắn.
“Đây là quán cơm của tôi.”
“Nơi này là quê hương của tôi.”
“Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây.”
Hoa Tưởng Dung cười ha ha: “Được rồi được rồi, đừng có giả bộ nghĩa chính ngôn từ, chút thủ đoạn này của ông tôi còn không nhìn rõ nữa à? Không phải chỉ là muốn tiền thôi ư, yên tâm đi, tôi sẽ không để cho các người rồi khỏi đây với hai bàn tay trắng đâu.”
Nói xong, cô ta đưa mắt ra hiệu cho Lưu Sùng.
Trong nháy mắt, Lưu Sùng liền hiểu ngay, lấy một tờ chi phiếu cùng với cây bút đen từ trong túi xách đưa tới trước mặt Nhiếp Tranh.
Hoa Tưởng Dung tùy tiện vung tay: “Muốn bao nhiêu tiền thì cứ tự mình viết, nể tình chúng ta quen biết với nhau, coi như là tôi bồi thường cho hai ba con các người đi.”
“Nhưng mà ông cũng phải nghe cho rõ, lấy tiền rồi thì lập tức rời khỏi đây, ông cũng đừng có chơi mấy cái trò vặt vãnh với tôi. Nếu như sau này tôi phát hiện ông còn dám ở khu Giang Nam, cẩn thận tôi tìm người chơi chết ông.”
Y như là một người phụ nữ đê tiện.
Sâu trong lòng của cô ta rất xem thường Nhiếp Tranh, cái tên nghèo hèn chỉ biết nấu cơm, cả một đời cũng không thể so sánh với cô ta.
Nhiếp Tranh cắn răng, trong lòng quả thật bị chọc giận sắp điên lên rồi.
Nhưng mà có thể làm gì được chứ?
Mắng à?
Không được, Nhiếp Tranh mắng không lại cô ta.
Đánh hả?
Nếu như chuyện ra tay đánh phụ nữ bị truyền ra bên ngoài, vậy thì ảnh hưởng càng tệ hơn. Huống hồ gì tay của Nhiếp Tranh là dùng để làm đồ ăn, không phải dùng để đánh nhau.
Chẳng lẽ thật sự phải lấy tiền đi khỏi?
Vất vả lắm mới có thể xây dựng được nguồn khách hàng, vất vả lắm cuộc sống mới có thể ổn định, thật sự phải bỏ hết tất cả rồi làm lại từ đầu ư?
Ông ta không cam tâm.
Tức giận nhưng lại không có cách.
Lúc này, Giang Nghĩa ôm Nhiếp Khương đi tới, tùy ý đánh giá Hoa Tưởng Dung một chút.
“Cô cũng được coi là đại minh tinh hả? Sao tôi lại chưa nghe tới?”
“So với Chu Kiệt Văn, Trương Tập Hữu, Lộc Diệc Khôn, cô còn nổi tiếng hơn à?”
Hoa Tưởng Dung liền đen mặt.
Bàn về độ nổi tiếng, đúng là cô ta thiếu một chút, cùng lắm cũng chỉ có thể coi như là nghệ sĩ tuyến hai, dựa vào sự theo đuổi của trạch nam trên nền tảng livestream mà có không ít fan hâm mộ.