CHƯƠNG
Cô liếc nhìn Giang Nghĩa, thấy rằng Giang Nghĩa vẫn chẳng quan tâm đến và ăn thức ăn ở đó.
Đỉnh Thu Huyền cảm thấy chua xót trong lòng.
Thầm nghĩ khi nào thì tính cách này của Giang Nghĩa mới thay đổi?
Bị người ta cưỡi ở trên cổ đến mức này rồi, sao vẫn không phát cáu? Khí thế của đàn ông biến đi đâu cả rồi?
Lúc này, người dẫn chương trình trên sân khấu nói: “Chắc hẳn mọi người cũng biết giá trị của phỉ thúy. Chiếc vòng cổ bằng phỉ thúy này có kết cấu hoàn hảo, màu sắc đẹp đế, là lựa chọn hàng đầu trong các loại phỉ thúy, cộng thêm gia công tinh xảo, nên giá trị của nó có hơi cao đôi chút.
Nhưng đối với các vị ở đây mà nói, hẳn không phải là vấn đề.”
“Giá khởi điểm là tỷ, mỗi lần tăng sẽ không dưới một tỷ rưỡi. Bây giờ, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu!”
Một chiếc vòng cổ phỉ thúy được bán với giá tỷ.
Giá cao ngất ngưởng, nhưng quả thực đáng ở mức như vậy.
Mặc dù người ngồi ở đây đều khá giàu nhưng cũng không phải hạng siêu giàu có thể tùy tiện bỏ ra tỷ để mua chiếc vòng cổ, thế là mọi người nhìn lẫn nhau, họ đều rất thích nhưng lại không dám tùy tiện kêu giá.
Chỉ thấy Tôn Tuấn Phong từ từ giơ tay lên: “Tôi ra giá cho chiếc vòng cổ, tỷ.”
Tất cả mọi người có mặt đều rối rít nhìn Tôn Tuấn Phong bằng ánh mắt kinh ngạc.
tỷ đó, không phải hai trăm bảy chục ngàn, nói bỏ ra là bỏ ra ư? Mắt cũng không chớp lấy một cái.
Siêu giàu.
Giàu nứt vách.
“Chậc chậc, quả nhiên người giàu thật trâu bò. tỷ để mua một chiếc vòng cổ là ngoài tầm với của tôi.”
“Đoán chừng là tình yêu đích thực, nếu không làm sao có thể ra nhiều tiền như vậy?”
“Người phụ nữ có thể nhận được chiếc vòng cổ này, thực sự là phúc tích được ở kiếp trước.”
Nghe được những lời tâng bốc của mọi người, Tôn Tuấn Phong không khỏi vui mừng ra mặt, ngẩng đầu thật cao.
Đinh Thu Huyền ngồi đối diện thì lấy tay che mặt vì sợ người khác hiểu nhầm mình có quan hệ gì với Tôn Tuấn Phong.
Nhìn đến Giang Nghĩa, anh vẫn thản nhiên ăn thức ăn và uống trà.
Đinh Thu Huyền thầm mắng trong lòng: Vợ mình sắp bị người ta “cướp” mất, sao anh còn nuốt trôi được?
Người dẫn chương trình trên sân khấu nói: “Anh này thật có khí thế, vừa mở lời đã thêm ba tỷ. Giá lúc này là tỷ! Xin hỏi, còn ai theo giá nữa không?”
Tôn Tuấn Phong tựa lưng vào ghế ngồi, gác chéo chân, bộ mặt đắc ý.
Tuy rằng tỷ cũng tương đối nhiều đối với anh ta.
Nhưng nếu có thể giành được Đinh Thu Huyền với tỷ, anh ta cảm thấy đáng.
Chớ thấy người ở đây khá nhiều, họ đều là những người kinh doanh nhỏ bình thường, mấy triệu đến mấy chục triệu còn có thể bỏ ra, chứ cao lên đến con số tỷ thì không phải chuyện họ có thể chấp nhận được!
Tôn Tuấn Phong tin rằng tuyệt đối không ai có thể cạnh tranh với anh ta.
Nhưng trên thực tế…