CHƯƠNG
Một giọng nói từ trong góc vang lên: “ tỷ, chiếc vòng cổ, tôi muốn nó.”
Ai?
Bao gồm cả Tôn Tuấn Phong, ánh mắt của †ất cả mọi người đều hướng về một góc.
Người kêu giá là một thiếu niên trạc ngoài hai mươi, dáng người không cao nhưng quần áo trên người đều hàng hiệu, riêng chỉ quần áo và trang sức trên người đã phải trị giá hàng trăm triệu.
Thoạt nhìn là con nhà giàu.
Ngồi bên cạnh anh ta là một cô gái ăn mặc và trang điểm lộng lẫy, trông chừng cũng khoảng hai mươi tuổi, trẻ đẹp.
Con nhà giàu cua gái nào có tiếc tiền.
Có người biết anh ta, thầm nói: “Chậc chậc, đó không phải là cậu ba nhà họ Bộ ở Yên Kinh – Bộ Nhược Trần sao?”
“Đúng vậy, nhà họ Bộ là gia tộc lớn hạng nhất ở Yên Kinh, vô cùng giàu có. Nếu cậu ba nhà họ Bộ đã muốn có được, thì tuyệt đối không có người nào khác giành đi được.”
“Không ngờ người nhà họ Bộ lại xuất hiện ở một nơi khỉ ho cò gáy như vùng Nham Thái. Thật đáng kinh ngạc.”
Mới đầu, Tôn Tuấn Phong còn rất tức giận.
Ai dám cướp đồ của anh ta trên địa bàn của anh ta?
Nhưng vừa nhìn thấy Bộ Nhược Trần, anh †a đã trợn tròn mắt.
Bộ Nhược Trần, đó là con trai thứ ba của nhà họ Bộ ở Yên Kinh, một nhân vật xuất thân từ gia tộc lớn đáng trọng. Nhân vật nhỏ như anh ta so được sao?
Đắc tội với nhà họ Bộ thì đồng nghĩa với việc đắc tội đến Diêm Vương.
Có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Tôn Tuấn Phong không ngừng kêu khổ trong lòng. Một vở kịch đã được thiết kế xong xuôi, cứ thế bị người khác khuấy đảo thế cục sao?
Đúng là người tính không bằng trời tính. Có tính thế nào anh ta cũng không nghĩ rằng hôm nay Bộ Nhược Trần sẽ dẫn bạn gái mới quen đến đây ăn cơm.
tỷ đối với nhà họ Bộ mà nói chỉ là một đĩa đồ ăn.
Phải từ bỏ?
Tôn Tuấn Phong không cam lòng, anh ta thực sự quá mong muốn có được Đỉnh Thu Huyền. Thế là, anh ta mạo hiểm đắc tội nhà họ Bộ, bàn tay to ra hiệu: “, tỷ, tôi muốn.”
Ánh mắt của mọi người lại lần nữa đổ dồn về phía Tôn Tuấn Phong.
“Ơ kìa, người này vẫn còn kêu giá?”
“Dám đấu giá với cậu ba nhà họ Bộ, đoán là người này thật sự giàu có.”
“Theo tôi, anh ta quá thích người phụ nữ đó, nên liều chết cũng phải mua cho bằng được chiếc vòng cổ.”
Bộ Nhược Trần ở đằng đó sửng sốt. Còn có người dám thách thức anh ta?
Hahal Anh ta thuận miệng nói: “ tỷ, tôi muốn!”
Một mạch tăng lên , tỷ!