Chương
Mà Vương Chí Vinh bên này mơ hồ cảm thấy được không đúng.
Sao mà…
Sao mà sự việc tiến triển càng lúc càng giống với lời Giang Nghĩa nói vậy? Chẳng lẽ…
Vương Chí Vinh không dám nghĩ thêm nữa, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện sự việc đừng giống như ông tưởng tượng.
Nhưng mà, việc không như nguyện.
Trước mặt tất cả mọi người, chỉ nghe Lăng Dao dùng giọng nói ngọt ngào thanh thúy nói: “Bài hát này là tôi hát tặng cho ba vợ một người bạn tốt Giang Nghĩa của tôi – Đinh Nhị Tiến! Hi vọng ông ấy có thể phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn!”
“Bài hát mới – thì ra hạnh phúc trong tầm tay.”
“Hi vọng mọi người yêu thích!”
Mấy câu này nói xong, toàn trường truyền đến nhiệt liệt tiếng hoan hô, Lăng Dao cuối cùng mở miệng hát lên.
Tiếng ca động lòng người.
Giai điệu đẹp.
Tất cả mọi người chìm đắm trong tiếng ca động lòng người của Lăng Dao.
Trừ…người nhà họ Vương.
Mặt già của Vương Chí Vinh chuyển thành màu gan heo, cả người run rẩy, sự việc tiến triển đến nay là kết quả ông ta không muốn thấy nhất.
“Đúng là Giang Nghĩa…mời đến?”
Vương Phượng Nhã cúi thấp đầu, không còn mặt mũi nhìn mọi người, vừa nãy nói rõ Giang Nghĩa không được, bây giờ bị vả mặt đôm đốp nhanh thế này.
Thảm nhất là con rể “tốt” của Vương Chí Vinh – Từ Thông.
Anh ta luôn thấy chính mình rất trâu bò, chỗ nào cũng hơn Giang Nghĩa, luôn xem thường Giang Nghĩa.
Thực tế thì sao?
Đầu tiên là tranh chữ dỏm đấu không lại Giang Nghĩa.
Giờ Giang Nghĩa mời đến Lăng Dao, mà Từ Thông chỉ là có được chữ kí của Lăng Dao đã đắc ý.
Làm sao cũng không bằng Giang Nghĩa.
Càng muốn chèn ép người thì càng chứng tỏ mình không bằng người.
Từ Thông – lòng muốn chết đều có!
Cả nhà hàng, mọi người đều dưới tiếng ca của Lăng Dao mà rung động, chỉ có người nhà họ Vương như ăn phải ruồi vô cùng khó coi.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, ca múa vui mừng.
Mọi người tươi cười đầy vui mừng.
Đinh Nhị Tiến vui như một đứa trẻ, còn đung đưa hai vai theo tiết tấu, vui vẻ uốn éo theo Lăng Dao.
Đinh Thu Huyền chụm mặt, bảo trì khoảng cách với ông, cô vì ông ba ấu trĩ như này mà cảm thấy mất mặt thay, cầu mong đừng bị ai nhận ra.