Chương
Thời gian một bản nhạc nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, ba bốn phút đã kết thúc rồi.
Mọi người có mặt chưa thấy đã nghiền, hy vọng Lăng Dao ở lại thêm một chốc.
Lăng Dao dùng giọng điệu làm nũng nói: “Vâng, tôi có thể ở lại thêm hay không không phải tôi nói mới tính, mà mọi người phải hỏi bạn tôi – ngài Giang kìa.”
Theo phương hướng chỉ của Lăng Dao, ánh mắt quần chúng đồng loạt hướng về phía Giang Nghĩa.
Sau đó Giang Nghĩa lại nói: “Thực ra tôi nói cũng không được tính, chủ yếu là ba vợ tôi nói mới được tính. Ba, ba cảm thấy để Lăng Dao tiếp tục lưu lại nói chuyện với mọi người, hay là đến đây kết thúc?
Lúc này Đinh Nhị Tiến được mọi người nhìn chằm chằm vào.
Ông như hoàng đế ngồi trên cao, tất cả mọi người dùng ánh mắt mong đợi hướng về phía ông, cầu mong ông đại phát từ bi, Đinh Nhị Tiến mừng rỡ vô cùng.
Sống nửa đời người, ông nào được hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy?
“Cô Lăng Dao, nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy thì mong cô hãy ở lại thêm chốc nữa!”
“Đúng đó, mọi người thường ngày không có cơ hội tiếp xúc với cô, chi bằng nhân ngày hôm nay kí tên cho mọi người thì thế nào?”
Nghe đến đây quần chúng vui mừng không chịu nổi.
Bọn họ muốn chữ ký của Lăng Dao đã lâu, luôn không có cơ hội, hôm nay là mượn nhờ Đinh Nhị Tiến được đến ký tên, đây là chuyện may mắn cỡ nào chứ?
Lăng Dao mỉm cười gật đầu: “Nếu ngài đã sở cầu như vậy thế thì vãn bối nào dám không nghe, muốn ký tên, mọi người xếp hàng vậy.”
“Ye~”
“Ông à ông thật là quá tuyệt vời!”
“Cám ơn ông đã mang lại niềm vui cho chúng tôi!”
Các chàng trai cảm ơn ân đức của Đinh Nhị Tiến, sau đó xếp thành hàng dài lấy chữ kí của Lăng Dao.
Đinh Nhị Tiến thấy mình vô cùng uy phong.
Ông ngó Từ Thông cười nói: “Cháu à, trước đó cháu nói gì ấy nhỉ? Muốn chữ kí của Lăng Dao khó lắm đúng không?”
Mặt Từ Thông như rút gân nhảy liên hồi.
Lúc đầu được đến chữ kí của Lăng Dao còn đắc ý một hồi, hiên tại mỗi người đều có! Cd chữ kí trên tay anh ta không còn giá trị gì nữa.
Đinh Nhị Tiến một là không cần đĩa CD của anh ta, hai là cũng không phá hư CD, nhưng lại biến chữ kí của họ trở nên không đáng giá.
Không thể không nói, trên một phương diện nào đó, Đinh Nhị Tiến khá là xấu xa.
Ông sờ hàm râu cười ha ha nói: “Cháu à, sau này cháu muốn chữ kí của Lăng Dao mà thấy khó lấy được, không sao hết, cứ đến tìm Giang Nghĩa. Nó ấy à, tuy lương không cao nhưng chân thành, trước nay không nói dối, không sài đồ giả lừa người, cũng sẽ không vì ban chút ân huệ cho người khác mà đắc ý khôn cùng.”
“Cháu đến tìm Giang Nghĩa nhờ vả, nó sẽ tận tâm tận lực giúp cháu, sau này cháu cũng không cần lấy mỗi đĩa CD để bơm hơi thân phận nữa đâu.
Từ Thông bị nói cho câm nín.
Mặt anh ta nín đến đỏ rộp, rất muốn phản kích lại hai câu, nhưng không tìm được cớ nào để phản kích.
Cuối cùng giận dỗi đạp chân xuống đất, giận dữ quay đầu mà đi.