Chương
Đinh Nhị Tiến lại nói với Vương Chí Vinh: “Chí Vinh à, bữa cơm hôm này ăn thiệt đã ghiền nha, không chỉ hai anh em chúng ta lại vun đắp được tình cảm mà còn nhận được thẻ hội viên của công hội Diệp Thị, lại được xem biểu diễn đặc sắc của Lăng Dao. Hôm nay thiệt là đáng mà, đáng giá lắm! Sau này ý, bữa tụ họp thế này phải tổ chức nhiều hơn mới có thể bồi đắp thêm cảm tình hai nhà nữa.”
Vương Chí Vinh miệng câm nín, trong lòng mắng Đinh Nhị Tiến đến quay cuồng trời đất.
Còn tổ chức thêm?
Hôm nay ông ta mất mặt như vậy, sau này không muốn ăn cơm với Đinh Nhị Tiến nữa!
Vương Chí Vinh hừ lạnh một tiếng: “Tôi ăn no rồi, về trước đây, hẹn mai gặp.”
Đinh Nhị Tiến gật đầu đáp: “Được, được,, mai gặp ở công ty.”
Vương Chí Vinh dẫn theo Vương Phượng Nhã, Từ Thông thất lạc rời khỏi nhà hàng, trên mặt mỗi người viết đầy không vui, giận dữ đến nổ phổi.
Nhiều năm như vậy Vương Chí Vinh chưa bao giờ triệt để thua cuộc như hôm nay.
Đặc biệt là hôm nay còn đặc biệt dẫn theo con rể kiều bào, vậy mà thua cuộc thảm hại, đúng là khó mà tiếp nhận.
Có người buồn, thì có người vui.
Đinh Nhị Tiến hôm nay vui mừng vô cùng.
Ông so đấu với Vương Chí Vinh nhiều năm như thế, hôm nay cuối cùng thắng triệt để một lần!
Ông vỗ vai Giang Nghĩa nói: “Chàng rể tốt, ba trách lầm con rồi.”
“Khi con nói vì ba mà mời Lăng Dao đến diễn, ba lại không tin tưởng con, cho là con nói bậy, thực tế chứng minh là ba đã sai, không nên không tin tưởng con.”
Giang Nghĩa cười: “Không sao, việc này một chốc khó mà khiến người ta tin tưởng được.”
Đinh Nhị Tiến hiếu kì nói: “đúng rồi ba còn chưa hỏi con, sao con quen biết Lăng Dao vậy?”
Giang Nghĩa thuận miệng bịa chuyện: “Không phải còn làm trưởng bộ phận ở khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng sao? Đợt trước Lăng Dao đến công ty con mua một sản phẩm mới, cả quá trình con cùng cô ấy, phân tích chọn lựa giúp cô ấy, hầu hạ toàn phương diện nên ấn tượng của cô ấy với con rất khá. Từ đó đến nay trở thành bạn thân.”
“Thì ra là thế.”
Lúc này Đinh Thu Huyền mới nghĩ đến một chuyện, trừng mắt nhìn Giang Nghĩa: “Nói như vậy là tối qua anh về trễ, nói là ở cùng Lăng Dao là thật à?”
Giang Nghĩa gật đầu: “Đúng vậy, tối qua anh nói thật với em, mà em không tin anh.”
“Anh!!!”
Đinh Thu Huyền cắn môi tức giận đến run người.
Đàn ông của mình nửa đêm ở cùng một người phụ nữ mỹ mạo trẻ đẹp, người phụ nữ nào nghe mà không ghen chứ?
Đặc biệt là phụ nữ mẫn cảm như Đinh Thu Huyền, càng không chịu đựng được.
“Giang Nghĩa, anh thật giỏi.”
“Đến cả đại minh tinh cũng mắc câu của anh.”
“Xem ra bá tánh bình dân như chúng tôi đâu xứng với anh chứ?”