Chương : Chung sống hòa bình
Lan Đà dùng Vô Cơ để uy hiếp Thái Thụy Anh.
Thái Thụy Anh nắm chặt lấy thanh kiếm dài, sắc mặt âm trầm. Anh ta đang chiến đấu cùng với Chiêu Tử Vương, nhưng cũng luôn quan sát Vô Cơ chiến đấu. Anh ta biết người đánh bại Vô Cơ cũng là một người phụ nữ, anh ta không khỏi nhìn về phía Đường Sở Vị một cái.
Giờ phút này, hai mắt Đường Sở Vi đã khôi phục lại bình thường, máu trong cơ thể cũng dần dần ổn định, hơi thở mạnh mẽ trên người đang dần suy yếu.
“Ma huyết ư?” Thái Thụy Anh khẽ lẩm bẩm.
Lúc này anh ta lựa chọn tạm dừng chiến đấu. Bởi vì, thực lực của nhân loại đã vượt qua dự đoán của anh ta.
Sau khi Thái Thụy Anh thu thanh kiếm dài lại thì Chiêu Tử Vương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ông ta dẫn đầu từ trên trời giáng xuống, xuất hiện bên cạnh Lan Đà.
Lúc này Đường Sở Vi đã bước ra khỏi trạng thái ma hóa, sắc mặt cô tái nhợt, cảm thấy không có sức lực, giống như trận chiến đấu trước đó cô đã dùng hết sức lực trong người. Cô mang theo cơ thể mệt mỏi đi về phía Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy cô, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao, không đáng ngại, chỉ cảm thấy hơi choáng đầu, cả người không có sức gì cả” Đường Sở Vị mệt mỏi lên tiếng.
Đoạn ký ức chiến đấu lúc trước của cô toàn mơ hồ. Cô chỉ biết bản thân bị ma hóa, bắt đầu đánh một trận kịch liệt, còn cụ thể thể nào thì cô không nhớ rõ. Giang Cung Tuấn điều tức một lát, vết thương trên người cũng tốt hơn rất nhiều, tuy còn chưa hồi phục nhưng tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.
Chiêu Tử Vương và Thái Thụy Anh dừng chiến đấu, trận chiến ở những nơi khác cũng dừng lại. Trận chiến này, đệ tử của Thái Thụy Anh và Vô Hư Môn tổn thất nghiêm trọng. Mọi người đều tập trung lại một chỗ.
Cơ thể của Thái Thụy Anh cũng từ trên trời giáng xuống, đứng trước mặt Lan Đà nhìn võ giả trên trái đất. Chiêu Tử Vương nhìn Vô Cơ thua trận bị thương nặng hơi nhíu mày lại.
Ông ta không thể ngờ được, người đánh bại Vô Cơ lại là Đường Sở Vi. Giờ phút này, Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn đỡ nhau cùng đi đến.
“Các người muốn thế nào?” Thái Thụy Anh lên tiếng trước.
Anh ta lựa chọn dừng chiến đấu không phải vì Vô Cơ. Anh ta không có quan hệ gì với Vô Cơ cả, cô ta sống hay chết anh ta không quan tâm. Anh ta thấy ngay đến cả Vô Cơ cũng bị đánh bại, nếu tất cả võ giả trên trái đất cùng đối phó với anh ta thì chưa chắc anh ta có thể sống tiếp được, thế cho nên anh ta lựa chọn thỏa hiệp.
Chiêu Tử Vương lên tiếng: “Vẫn là câu nói kia, cút khỏi núi Bất Châu”
“Không thể nào” Sắc mặt Thái Thụy Anh trầm xuống, nói: “Tuyệt đối không thể. Tôi chọn ngừng chiến không phải là vì sợ các người”
“Thế này vậy, mọi người cùng chung sống” Chiêu Tử Vương nghĩ nghĩ sau đó nói. Ông ta chọn một biện pháp trung gian.
“Các người có thể ở núi Bất Châu, chúng tôi cũng có thể. Từ hôm nay trở đi, các người không thể làm hại người trái đất ở trên núi Bất Châu, chúng tôi cũng sẽ không ra tay với các người nữa. Còn thần vật xuất hiện ở núi Bất Châu thì mọi người chia đều” Nói xong ông ta nhìn Thái Thụy Anh hỏi: “Cậu thấy như thế nào?”
Thái Thụy Anh lâm vào suy nghĩ. Hiện giờ, trên trái đất chỉ có một mình anh ta, anh ta không thể diệt sạch tất cả người trái đất được. Nếu thực sự còn đánh tiếp, chưa chắc anh ta đã có thể sống được trên trái đất.
Nghĩ nghĩ, anh ta thỏa hiệp nói: “Có thể?
Nghe thấy vậy, võ giả trên trái đất đều thở phào nhẹ nhõm. Lan Đà cũng thả Vô Cơ ra. Thái Thụy Anh đi qua giải huyệt đạo cho cô ta, Vô Cơ lập tức điều động chân khi bắt đầu chữa thương.
Trận chiến đấu ác liệt ở núi Bất Châu cứ kết thúc như vậy. Kết quả của trận chiến đều có lợi với mọi người. Sau khi lựa chọn chung sống hòa bình, tất cả mọi người đều đi về phía cây thần. Nhìn thấy cây nở hoa màu tím, màu tím rực rỡ lóa mắt, võ giả trên trái đất đều khiếp sợ.
“Thơm quá đi”
“Hoa thôi mà đã thơm như vậy, nếu kết thành trái thì còn thơm thế nào nữa”
“Cái này tuyệt đối là thần vật”
Không ít người đều sôi nổi thảo luận.
Giang Cung Tuấn cũng chăm chú nhìn. Anh cũng bị rung động bởi mùi thơm, linh khí thiên địa nơi đây. Linh khí thiên địa ở đây dày đặc, tu luyện ở chỗ này còn tốt hơn vô số lần bên ngoài. Giang Cung Tuấn không nói gì, anh khoanh chân ngồi dưới đất chữa thương. Những võ giả bị thương khác cũng đang chữa thương. Mọi người đều hòa bình chờ đợi ở chỗ này.
Trong lúc này, Thái Thụy Anh không ngừng nhìn về phía Đường Sở Vi. Khi thì nhíu mày, khi lại suy tư, không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Ánh mắt của anh ta khiến Đường Sở Vị cảm thấy rất không thoải mái.
Cô khoanh chân ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn, nhỏ giọng nói: “Ông xã, Thái Thụy Anh kia cứ nhìn em”
Giang Cung Tuấn hơi phát tay nói: “Không cần để ý đến anh ta” “Ông xã, anh nói cái cây này rốt cuộc có lại lịch gì?” Đường Sở Vi hỏi.
Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Cái này sao mà anh biết được?”.
Không chỉ Đường Sở Vị tò mò mà tất cả mọi người ở đây đều rất tò mò về lại lịch của cái cây này. Chiêu Tử Vương hỏi Thái Thụy Anh. Nếu đã lựa chọn hòa bình rồi thì Thái Thụy Anh cũng không thể độc chiếm cái cây này.
Anh ta cũng không giấu diếm, nói thật: “Cái cây này vốn chỉ là một cái cây bình thường. Một buổi tối của mấy ngày trước, trên trời giáng xuống một đạo sấm sét, đánh đổ cái cây này, sau đó nó liền bắt đầu nảy mầm một lần nữa, chưa đến một đêm đã nở hoa, hiện giờ đã nở được vài ngày rồi.”
Mọi người nghe thấy vậy đều khiếp sợ. Thời gian chỉ trong một đêm mà đã thành một cây đại thụ, hơn nữa còn nở hoa. Điều này cũng quá thần kỳ rồi?
Sau khi Thái Thụy Anh giải thích xong liền đi đến bên cạnh Đường Sở Vi, nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười hỏi: “Cô chính là Đường Sở Vị hả?”
Đường Sở Vị hừ lạnh một tiếng, không để ý đến anh ta.
Thái Thụy Anh cười nói: “Cô không đơn giản nhỉ, mới bước vào đầu cảnh giới thứ chín mà đã có thể dựa vào ma huyết trong cơ thể đánh bại cường giả Thần Thông Cảnh rồi”
Đường Sở Vi không nói gì, Giang Cung Tuấn lại nhíu mày nói: “Ma huyết cái gì, đó không phải là ma huyết mà là máu của Tứ Thụy Thú.”
Nghe thấy vậy, Thái Thụy Anh kinh sợ hỏi: “Sao cơ? Cô ta uống máu của Tứ Ma hả?”
Thái Thụy Anh quả thật bị chấn động rồi. Anh ta chỉ nghĩ là Đường Sở Vi uống một loại ma huyết nào đó nên mới bị ma hóa, nhưng không ngờ cô lại uống máu của Tứ Ma. Hít! Thái Thụy Anh hít sâu một hơi.
Giang Cung Tuấn cũng rất tò mò với nơi trong phong ấn, anh hiểu được không nhiều lắm hiện giờ Thái Thụy Anh lại chủ động đi đến nói chuyện, anh không khỏi dò hỏi: “Tứ Ma là gì?”
Thái Thụy Anh phản ứng lại từ trong khiếp sợ, cười nói: “Nói cho cậu cũng không sao, Tứ Thụy Thú trong miệng các người nói thật ra là Tứ Ma.
Trong cơ thể nó bị ma khí chân chính tiến vào, bất kể ai uống máu nó vào thì sẽ nhập ma, biến thành ma đầu. Cái này đối với nhân loại trên trái đất mà nói chính là kiếp nạn, nhưng…”
Anh ta liếc mắt nhìn Đường Sở Vi một cái.
“Ma huyết có sức ảnh hưởng rất nhỏ đối với người bình thường, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn với người có linh căn cao quý, tu vi càng cao thì thực lực sau khi bị ma hóa sẽ càng mạnh, sau này sẽ trở thành sứ giả diệt sạch nhân loại trên trái đất” Thái Thụy Anh nói ra một số bí mật bị ẩn giấu.
Nghe đến đây, Giang Cung Tuấn nhíu chặt mày lại. Những điều này giống với suy đoán của Chiêu Tử Vương.
Anh nhìn Thái Thụy Anh, lại hỏi: “Nơi bị phong ấn rốt cuộc là thế nào?”
Thái Thụy Anh nhìn anh một cái, anh ta không ngờ Giang Cung Tuấn sẽ hỏi như vậy.
Có điều nghĩ lại cũng là chuyện bình thường. Trái đất từng bị phong ấn, lịch sử gián đoạn, không biết những việc này cũng là lẽ hiển nhiên.
“Chuyện xưa trong này rất dài, nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết, những thứ này cậu không cần phải biết. Cậu cần phải nhớ kỹ, một khi phong ấn thật sự được mở ra, đại năng giả chân chính sẽ đi xuống trái đất, diệt sạch nhân loại trên trái đất, diệt trừ tai họa về sau”
Lời này của Thái Thụy Anh khiến trong lòng người trái đất có mặt ở đây đều trầm xuống. Đại năng giả chân chính ư? Đại năng giả trong miệng Thái Thụy Anh nói rốt cuộc mạnh bao nhiêu?