"Lam!"
Phong Nguyệt làm sao cũng không nghĩ đến, nửa canh giờ trước Phong Lam còn mỉm cười với hắn, sau nửa canh giờ đã trở thành một huyết nhân như vậy. Phong Nguyệt vừa sợ lại vừa giận, nhấc chân đạp tên nam nhân đang đưa Phong Lam đến, chân tay luống cuống tiếp được đang thân thể vô lực ngã xuống trên mặt đất, hai tay nhưng không biết để nơi đâu mới tốt, hắn sợ.
Tên nam nhân kéo Phong Lam trở về không kịp chuẩn bị, bị Phong Nguyệt vừa vặn đá trúng, bay ra ngoài rất xa, phun ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn Phong Nguyệt xong lại xoay người rời đi. Muốn trốn không thoát à, tất cả bọn họ đều không thể ra ngoài.
"Lam." Sau khi người nọ đi, tất cả yếu ớt của Phong Nguyệt trong phút chốc vỡ òa, nước mắt lăn trên má rơi xuống gương mặt tuấn mỹ của Phong Lam.
"Nguyệt." Phong Lam mở mắt, suy yếu nhìn Phong Nguyệt cười cười, "Không có chuyện gì."
"Ta giúp ngươi bôi thuốc." Phong Nguyệt nức nở, rút sợi dây đeo trên cổ ra.
Người của Long Các toàn thân trên dưới đều có thể cất dấu dược vật, phần lớn là thuốc điều trị vết thương bảo vệ tánh mạng, tất cả đều là do tiểu thư phân phó. Mà thuốc Phong Nguyệt treo trên cổ chính thuốc trị thương do Nam Phong Nguyệt đặc chế, uống thuốc vào chỉ cần chưa chết, người bị thương trong vòng một canh giờ sẽ tự hồi phục nội thương và ngoại thương.
"Nguyệt, không sao." Phong Lam khó khăn giơ tay lên ngăn cản động tác của Phong Nguyệt, "Nữ nhân kia phân phó không thể dùng thuốc, trước khi tiểu thư đến không thể để lộ năng lực, người muốn hai người chúng ta tra ra mục đích của bọn họ.” Nhóm người tiểu thư và cô gia theo sau hắn mà đến, nếu hiện tại còn chưa xuất hiện, chính là hi vọng hai người bọn họ có thể điều tra ra mục đích của những người này. Bọn họ làm nhiệm vụ chưa từng thất thủ, lần này cũng sẽ không, "Vết thương nhẹ mà thôi, không chết được."
"Cái gì mà vết thương nhẹ!" Phong Nguyệt nổi giận gầm lên một tiếng, vừa ủy khuất rơi lệ, "Thương thế thế kia đã thấy đến xương rồi, nơi nào là vết thương nhẹ."
"Nguyệt, ngoan, không khóc." Phong Lam đau lòng nhìn Phong Nguyệt, giơ tay lên muốn vuốt ve khuôn mặt Phong Nguyệt, nhưng có lòng mà không đủ lực.
Thấy thế, Phong Nguyệt kéo tay Phong Lam đặt trên mặt mình, còn nghiêng đầu nhụi nhụi vào.
Phong Lam cười thỏa mãn. Phong Nguyệt khó có khi ngoan được như vậy, thế này thật tốt.
"Nguyệt, ta mệt mỏi, ta muốn ngủ." May là thân thể của bọn họ đã trải qua sự điều trị của Nam Phong cốc chủ, năng lực hồi phục rất mạnh, hiện tại chẳng qua là mất máu quá nhiều mà thôi, số vết thương này đến mai là có thể tốt lên hai ba phần.
"Ừ, ngủ đi." Phong Nguyệt để cho Phong Lam gối đầu lên chân của mình.
"Ừ." Phong Lam thật sự chống đỡ không nổi rồi, trực tiếp lâm vào trạng thái hôn mê.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Bên kia, sau khi Phong Lam bị bắt mang đi, đoàn người Long Chiến Nhã thong thả theo sát hai con tiểu ong mật, ở trong trấn nhỏ bước chậm.
"Công tử cùng phu nhân không lo lắng sao?" Nhìn vẻ mặt thích ý của mấy họ, Lăng Ngạo Phong nói vô cùng nghiêm túc, còn mang theo một chút khinh bỉ.
"Ừ?" Còn đang thưởng thức cảnh đêm, Long Chiến Nhã nghe được có người kêu phu nhân, theo bản năng quay đầu lại, mờ mịt nhìn Lăng Ngạo Phong.
"Hai người kia mới không cần người khác quan tâm." Ngọc Yêu khanh khách cười, vứt cho Lăng Ngạo Phong cái nhìn quyến rũ.
Tiếp xúc với ánh mắt của Ngọc Yêu, Lăng Ngạo Phong nhanh chóng khinh thường nhìn sang hướng khác, nhưng với ánh mắt tinh thường của Ngọc Yêu đã nhìn thấy hai bên tai của hắn đỏ ửng, không khỏi cảm thấy Lăng Ngạo Phong có chút đơn thuần.
"Vì sao? Đồng bạn của mình bị nắm đi, hẳn sẽ lo lắng một chút? Hay là nói an toàn của bọn họ đối với các ngươi mà nói căn bản không là gì cả?"
Lăng Ngạo San cũng đồng cảm với Lăng Ngạo Phong. Vốn tưởng là tình cảm chủ tớ của bọn họ rất tốt, còn nghĩ rằng đây là một đôi phu thê rất trọng tình nghĩa. Bất quá cũng chỉ có như vậy, cũng giống như mấy loại người nhà giàu thô lỗ xem mạng người như cỏ rác. Lăng Ngạo San và Lăng Ngạo Phong mặc dù xuất thân hiển hách, nhưng từ nhỏ đã bị hữu tướng đưa đến Cửu Hành Sơn học nghệ, ngược lại không giống danh môn quý tộc mà mang khí chất giang hồ nhiều hơn một chút.
"Lăng cô nương cùng Lăng công tử thì biết được cái gì? Hiểu rõ những thứ này sao? Cũng không nên tùy tiện bình phán tình cảm của người khác." Bách Lí Mạch híp mắt nhìn. Trước giờ hắn chưa từng thấy được nơi nào lại yêu thương đoàn kết được như Long Các, hơn nữa còn là một tổ chức xem trọng tính mạng của mỗi người, bất kể là trong triều đình hay ngoài giang hồ, một người lãnh đạo giống như tiểu Nhã Nhi vậy thật sự là độc nhất vô nhị.
"Đến rồi." Lời nói của mấy người bọn họ không chút nào ảnh hưởng đến Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương, nhìn hai con ong mật chui vào lòng đất, hai vợ chồng cùng một lúc nở nụ cười âm trầm.
"Đi xuống à?" Nhìn nơi hai con ong mật chui vào, Nam Phong Nguyệt nhíu mày, nàng ngửi thấy có mùi độc dược.
"Có vấn đề gì sao?" Làm bằng hữu tốt nhiều năm nay, Long Chiến Nhã đương nhiên biết vẻ mặt này của Nam Phong Nguyệt là có ý gì.
"Cũng không tính là vấn đề." Nam Phong Nguyệt lắc đầu.
Không tính là vấn đề vậy thì chính là không làm khó được Nam Phong Nguyệt. Long Chiến Nhã gật đầu, tìm một nơi kín đáo lôi kéo Mặc Sĩ Lưu Thương ngồi xuống. Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt thì rảo bước đến nơi khác, Ngọc Yêu một mình đi đến nơi hai con ong mật đang bay vòng quanh.
"Không đi cứu người sao?" Nhìn động tác của bọn họ, Lăng Ngạo phong và Lăng Ngạo San không hiểu được. Bọn họ đến đây không phải để cứu người sao? Chẳng lẽ là vì muốn tìm ra chân tướng để tranh công với triều đình ư? Nhưng mà, trong lòng lại cảm thấy đôi phu thê này không phải là loại người như thế, nếu đã vậy thì bọn họ đang làm cái gì?
"Ngươi rất vội sao?" Long Chiến Nhã nhíu mày nhìn Lăng Ngạo Phong.
"Chuyện liên quan đến mạng người sao có thể không vội?” Lăng Ngạo Phong hỏi ngược lại.
"Đúng là có liên quan đến mạng người." Long Chiến Nhã lắc đầu cười cười, "Tối ngày mai tiến vào bên trong.” Không phải nàng không lo lắng, chẳng qua là nàng tin tưởng Phong Lam và Phong Nguyệt. Một ngày, nàng chỉ cho hai người bọn họ thời gian một ngày. Những người trong đó tốt nhất không nên động đến người của nàng, nếu không, nàng sẽ lật tung hang ổ của bọn chúng, đào mộ tổ tiên chúng lên.