"Ngươi là ai?"
Bên dưới lòng đất, Phong Nguyệt nắm chặt tay Phong Lam, đề phòng nhìn nữ nhân trước mắt. Nàng chính là Xích chủ đó sao, chính là người đã đánh Lam ư. Rất tốt, hắn nhất định sẽ khiến nàng trả giá thật nhiều .
"Có liên quan gì tới ngươi?" Phong Nguyệt ngồi dưới đất, vạt áo không ngay ngắn, một đôi mắt hoa đào tà mị nhìn Xích chủ, cho dù bị vây hoàn cảnh xấu đi nữa cũng làm cho người ta có một cảm giác cao cao tại thượng, hơn nữa nhìn gương mặt này, dung nhan so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn.
Nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Phong Lam và Phong Nguyệt, Xích chủ nheo ánh nguy hiểm nhìn.
"Tránh ra, bổn cung chủ tự mình cho hắn uống thuốc."
"Không cần." Phong Nguyệt lạnh lùng cự tuyệt. Người đánh là nàng ta, vết thương toàn thân đều do nàng ta tạo thành, bây giờ lại đến đưa thuốc sao? Nàng ta có lòng tốt đến vậy ư? Ai biết được trong thuốc kia có bị người ta động tay động chân rồi hay chưa.
"Ngươi có quyền gì quyết định thay hắn?" Xích chủ hoàn toàn nổi giận rồi.
"Đương nhiên có." Yên lặng một lúc, Phong Nguyệt mỉm cười, kiên định trả lời.
"Ngươi là gì của hắn?" Gương mặt của Xích chủ đã có chút không kìm nén được nữa, từ từ vặn vẹo.
"Không liên quan đến ngươi đi?" Phong Nguyệt cũng không trả lời. Chết tiệt, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, làm cho ta tức giận ta sẽ thiến hắn.
"Ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của bổn cung chủ?"
Nàng luôn cảm thấy vì sao hắn lại khó chịu với nàng như vậy, thì ra là cùng nam nhân này quan hệ như vậy. Hừ! Hai đại nam nhân, thật là buồn nôn. Nhất định là bị nam nhân này mê hoặc, chờ đến khi hắn biết nàng tốt nhất định sẽ chọn nàng. Đúng, nam tử này Xích chủ nàng đã coi trọng từ lần đầu tiên gặp mặt, còn chưa biết tên và gia đình của hắn, sau khi đả thương xong mới suy ngẫm lại.
Phong Nguyệt cười nhạo một tiếng, cũng không nói tiếp nữa.
"Buông tay, nếu không bổn cung chủ sẽ chặt nó!"
Phong Nguyệt vẫn thờ ơ.
Tại sao hôm nay một người hai người đều làm cho nàng phát cáu. Xích chủ giận dữ phất tay, một đạo chân khí nhắm thẳng vào tay Phong Nguyệt.
Phong Lam vẫn luôn hôn mê đột nhiên cử động, tung người nhảy lên kéo Phong Nguyệt nhảy sang bên cạnh.
"Tại sao không tránh hả? Muốn thử xem thân thể mình cứng rắn bao nhiêu sao?" Gương mặt tuấn tú của Phong Lam căng thẳng, đôi mắt xinh đẹp giờ phút này đang hừng hực lửa giận. Nếu mình không tỉnh lại thì hôm nay hắn đã đem cánh tay này tặng cho người khác rồi.
"Sao ngươi lại tỉnh dậy? Cẩn thận, vết thương lại rách ra rồi.” Nhìn vạt áo trước ngực Phong Lam bị nhuộm màu máu đỏ tươi, Phong Nguyệt giơ tay lên muốn đánh Phong Lam một quyền lại chẳng biết phải đánh vào đâu, tay dừng lại cương cứng trên không, ánh mắt cũng trở nên đỏ đỏ.
"Không có chuyện gì." Phong Lam nóng lòng nên hành động theo bản năng, hoàn toàn không nghĩ đến vết thương sẽ rách ra kinh khủng đến vậy, nhìn Phong Nguyệt trước ngực, chột dạ nhếch miệng cười một tiếng.
"Thuốc." Phong Nguyệt đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Xích chủ mặc y phục đỏ như lửa đang đứng một bên.
"Ngươi cầu xin ta à." Xích chủ giận quá hóa cười, mị hoặc nhìn Phong Lam.
"Thật sự không có chuyện gì." Ngủ một giấc, hắn đã cảm thấy khá hơn, mấy vết thương nhỏ đã tại khép lại rồi, chẳng qua trước ngực có mấy vết thương sâu tới xương có chút phiền toái, tốc độ phục hồi tương đối chậm, làm một động tác lớn như vậy nên vết thương bị rách ra. Phong Lam hoàn toàn không nhìn đến Xích chủ.
"Ngươi! Hừ! Không có thuốc, vết thương của ngươi sẽ không khép lại, nếu bị mất máu quá nhiều mà chết, bổn cung chủ không phải lại mất một món đồ chơi hay sao?"
"Tại hạ rất tốt, làm phiền Xích chủ phí tâm." Vừa quay đầu lại, Phong Lam đã khôi phục lại trạng thái ôn hòa.
Xích chủ lúc này mới phát hiện nụ cười ôn hòa này thật ra chính là lạnh nhạt, là cách xa. Phát hiện này khiến Xích chủ không cam tâm.
"Tốt? Ngươi rất tốt? Rất tốt! Vậy chúng ta tiếp tục trò chơi đi! Có ai không, đem hai người kia dẫn đến hình thất cho bổn cung chủ!"
"Dạ." Hai nam nhân tựa như u linh, hai mắt trống rỗng bất ngờ xuất hiện, mặt không biểu tình đi đến Phong Lam và Phong Nguyệt.
"Không được đụng đến hắn!" Lúc tay của một nam nhân sắp đụng đến Phong Nguyệt, Phong Lam bộc phát khí thế cường đại ép cho nam nhân kia thở không nổi, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt bình tĩnh sâu thẳm của Phong Lam, không lạnh mà run, ánh mắt này giống như muốn cắn nuốt hết tất cả khiến cho người ta nổi lên sợ hãi, "Mang theo người của ngươi, cút khỏi nơi này." Phong Lam quay đầu, bình tĩnh nhìn Xích chủ.
Cả người Xích chủ run lên, đôi mắt nhìn Phong Lam không còn là khinh bỉ, không còn là ái mộ, mà là sợ hãi. Đây là nam nhân ôn hòa kia ư? Toàn thân toát ra hơi thở tử vong, có lẽ đem so với Diêm Vương gia cũng chỉ có hơn mà không thua. Xích chủ hai chân run lẩy bẩy, nhưng mà kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng ở trước mặt thuộc hạ khuất phục một người đã từng bị mình đả thương. Bình ổn tinh thần lại, Xích chủ ép chính mình nhìn thẳng vào mắt Phong Lam.
"Trên địa bàn của bổn cung chủ còn chưa đến phiên ngươi phách lối, hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Xích chủ từng bước từng bước chậm chạp rời khỏi gian phòng của Phong Lam và Phong Nguyệt. Không phải là nàng không muốn đi nhanh mà là không điều khiển được hai chân nữa.
"Lam, Lam!"
Nhìn bóng dáng của Xích chủ, Phong Lam nhìn Phong Nguyệt nở nụ cười ôn nhu sau đó hai chân mềm nhũn, thân thể liền ngã xuống. Tiểu tử Phong Nguyệt này bị tiểu thư giáo huấn nhiều hơn ai hết, hơn nữa đầu óc hết sức nhanh nhạy, xử sự khéo đưa đẩy, duy nhất chỉ có võ công là kém nhất trong 'tật phong', bởi vì Phong Nguyệt không có cốt cách thích hợp để tập võ. Sau đó cũng nhờ Nam Phong cốc chủ dùng tài hoa của mình chữa trị tốt, nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp được bọn hắn, hơn nữa không giống như Phong Ly biết sử dụng độc, cho nên mỗi khi làm nhiệm vụ, bọn hắn đều có thói quen che chở cho Phong Nguyệt, nhất là Phong Lam.
Thấy Phong Lam ngã về một phía, Phong Nguyệt kinh hãi, vội vàng tiến lên tiếp được.
"Lam!" Xích chủ này thật sự cùng bọn họ kết đại thù!