Vệ Tĩnh ngồi ở phòng làmviệc mắt anh liên tục liếc nhìn hết tài liệu này tới tài liệu kia song song đó là thao tác đặt bút ký một cách mạnh mẽ và dứt khoát. Thỉnh thoảng có không ít tài liệu bị Vệ Tĩnh ném sang một bên. Trợ lý Cao đứng bên cạnh đã quá quen với việc này nên chỉ đứng nhìn, chờ mang số tài liệu đã được Vệ Tĩnh ký xong ra ngoài bàn giao.
“Đặt hoa chưa?” Giọng nói trong trẻo, khí thế của Vệ Tĩnh vang lên.
“Dạ? Hoa?” Cao Chẩn giật mình.
“Tôi bảo đặt một bó hoa hồng 100 bông mang đến nhà Giai Nhu cậu vẫn chưa làm à?” Vệ Tĩnh ngẩng đầu đôi mắt đen láy nhìn Cao Chẩn.
“Tổng giám đốc, tôi.... tôi quên mất...” Cao Chẩn bối rối.
“Được rồi, nhanh chóng đi làm đi!” Vệ Tĩnh khép tài liệu trong tay, phóng cây bút vào đúng chổ đựng bút rồi ngồi dậy đi ra ngoài.
Hứa Giai Nhu là vị hôn thê của Vệ Tĩnh, hai người biết nhau cách đây 3 năm và hai nhà Vệ - Hứa đã đặt hôn ước vào một năm trước. Vệ Tĩnh là một người đàn ông thế gian hiếm có vừa trẻ tuổi tài cao, đẹp trai lại là một người có trách nhiệm nên ai cũng yêu mến. Phụ nữ thì muốn làm vợ anh, đàn ông thì kính phục không thôi.
Nhưng mấy ai biết được người đàn ông Vệ Tĩnh này là người hai mặt. Trong giới hắc đạo anh ta có tên là Dụ Thù – tàn nhẫn, khát máu. Một khi Dụ Thù nổi điên thì có kẻ phải chết.
Vệ Tĩnh thường hay đến nhà hàng B&B ăn tối một mình, dường như ngày nào cũng thế. Điều này đã tạo nên thói quen cho anh. Tô Phi Mẫn vừa bước vào nhà hàng đã thấy ngay Vệ Tĩnh ngồi trong góc, là cô cố tình đến đây tìm anh. Tô Phi Mẫn nâng giày cao gót đỏ bước từng bước nhẹ nhàng về phía Vệ Tĩnh.
“Tĩnh!”
Vệ Tĩnh ngẩng đầu nhìn người con gái trước mắt mỉm cười “Phi Mẫn, thật trùng hợp. Em ngồi đi!”
“Anh Tĩnh, nghe nói vài tháng nữa anh sẽ kết hôn!” Tô Phi Mẫn cúi đầu, ánh mắt buồn rười rượi.
“Chuyện đó em nghe ai nói? Anh vẫn chưa đính hôn thì lấy đâu ra kết hôn! Chỉ là ba, mẹ có định sẵn hôn ước thôi!” Vệ Tĩnh mỉm cười.
“Anh Tĩnh... anh có yêu vị hôn phu của anh không?” Tô Phi Mẫn nhỏ giọng nhìn Vệ Tĩnh.
“Em muốn anh nói thật hay nói chơi?” Vệ Tĩnh bật cười.
“Nói thật!” Tô Phi Mân cầm lấy chiếc ly thủy tinh mà phục vụ vừa mang ra hồi hợp chờ đợi.
“Thật ra thì đối với Giai Nhu... anh có tình cảm với em hơn!” Vệ Tĩnh nhếch mép.
“Vệ Tĩnh.... anh....” Tô Phi Mẫn hai má ửng hồng, thẹn thùng.
Cô không tin với sự thông minh và bản lĩnh của mình sẽ không chinh phục được Vệ Tĩnh. Khiến anh hủy hôn ước và một lòng với mình là điều mà Tô Phi Mẫn luôn muốn thành sự thật từ khi có tình ý với Vệ Tĩnh. Nhưng người đàn ông này quá đào hoa, anh đi tới đâu cũng có mỹ nữ vây quanh.
Vệ Tĩnh nhìn Tô Phi Mẫn thẹn thùng trong lòng cười lạnh...
Phân cách tuyến...