Trần Khả Lam nằm lăn qua lăn lại trên giường, cô nhớ tới gương mặt hiền lành, ôn nhu của Lạc Khởi Phàm cô che miệng cười khúc khích. Lúc chìm vào giấc ngủ cô còn mơ thấy mình cùng Lạc Lạc nắm tay nhau bước vào lễ đường, cô và Lạc Lạc đứng đối mặt nhau anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, Khả Lam ngại ngùng cuối thấp đầu.
Một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy tay Khả Lam, Khả Lam ngẩng đầu lên, cô kinh ngạc trợn to mắt nhìn gương mặt đẹp trai ngời ngời phía đối diện mình. Anh nháy mắt nhìn cô, đôi môi khẽ nhếch lên tạo một đường cong tuyệt đẹp. Khả Lam hét lên:
“Sao lại là chú? Lạc Lạc của tôi đâu? Lạc Lạc???”
“Không là tôi thì là ai? Bà xã, lại đây nào!” Người đàn ông kéo lấy tay Khả Lam.
“Không.... buông tôi ra... tôi không muốn lấy chú!!!!” Khả Lam gào thét đẩy người đàn ông ra, cô xách váy cưới chạy ra khỏi lễ đường. Chưa kịp bước qua cửa lễ đường thì đã bị ôm eo.
“Bà xã,.... em đừng hòng thoát khỏi tay tôi!” Người đàn ông nhanh chân tóm lấy Khả Lam. Khả Lam dùng bó hoa cưới đập tới tấp lên người anh.
“Chú bỏ ra... tôi không lấy chú... không lấy chú....” Hoa bay tả tơi, Khả Lam bị người đàn ông vác lên đi vào lễ đường, anh ta buộc cô ký vào giấy kết hôn cầm lấy tay cô đóng cả dấu tay bằng mực đỏ lên giấy kết hôn.
Khả Lam gào thét ngày càng lớn “Lạc Lạc... cứu em, em không muốn lấy anh ta... ô ô....”
Tưởng Hân Vi – bạn hàng xóm chung vách của Trần Khả Lam vừa mở cửa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng gào thét đáng sợ của bạn. Cô nhanh chóng tông cửa phòng bước vào xem xét tình hình bên trong. Tưởng Hân Vi chỉ thấy Trần Khả Lam nằm trên giường giãy giụa, xung quanh gối bị thủng bông gòn bay tả tơi. Miệng Trần Khả Lam không ngừng kêu gào:
“Bỏ ra.... tôi không lấy chú... không lấy chú... hu hu... đồ xấu xa...”
“Bỏ ra... tôi đập chết chú... Lạc Lạc cứu em...”
Tưởng Hân Vi đổ mồ hôi hột, cô vọtvào phòng tán Trần Khả Lam mấy cái. Trần Khả Lam ăn đau giật mình tỉnh lại.
“Ahhhhh....”
“Cậu mơ thấy gì vậy hả? La đến nổi cả làng, cả xóm đều nghe thấy... nhà sắp bị cậu la cho bay nóc kìa!” Tưởng Hân Vi nhìn Trần Khả Lam.
“Hu hu... Hân Vi, lúc nảy thật đáng sợ. Mình nằm mơ thấy mình bị ép kết hôn. Cậu không biết đâu, chồng mình là một tên rất đáng ghét, rất bá đạo...” Trần Khả Lam ôm lấy Tưởng Hân Vi nức nở kể lại.
“Rất giàu có, rất đẹp trai chứ gì?” Tưởng Hân Vi khẽ cười.
“Đúng vậy, sao cậu biết?” Trần Khả Lam ngẩng đầu hai mắt long lanh nhìn bạn.
“Hừ... làm ơn tỉnh mộng đi má. Má mê truyện ngôn tình quá rồi!” Tưởng Hân Vi liếc mắt với Khả Lam rồi bước xuống giường đi ra ngoài.
“Cũng may chỉ là mơ,...” Khả Lam lẩm bẩm.
“Ôi... gối của mình, thì ra hoa bay tả tơi là bông gòn bay ra từ gối hay sao? Huhu.....” Trần Khả Lam đau lòng lồm cồm bò tới bò lui nhặt mấy miếng bông gòn rơi ra từ chiếc gối.
“Đáng ghét thật mà, cái tên đó ám ảnh mình tới tận trong mơ!” Trần Khả Lam bĩu môi mắng thầm cái gã ‘chú út thiếu văn hóa’.
Phân cách tuyến...
Vệ gia
Vệ Thanh Hải ngồi bắt chéo chân trong thư phòng nhìn đứa con trai duy nhất đang ngồi đối diện mình bằng đôi mắt cưng chiều, nể phục. Ông cười nịnh hót:
“A Tĩnh à, con cũng lớn rồi nên nghĩ đến chuyện lập gia đình đi thôi. Con xem, Giai Nhu tuổi cũng không còn nhỏ nữa đâu! Để con bé chờ hoài coi sao được!”
“Ba! Con đâu bắt em ấy chờ! Đính hôn cũng chưa có... con sẽ không cưới Giai Nhu!” Vệ Tĩnh lạnh lùng cau mài.
“Vệ Tĩnh... ba và mẹ con đã hứa với người ta...” Ông Vệ bối rối.
“Vậy thì giải thích đi. Ít nhất con cũng phải cưới người con vừa mắt!” Vệ Tĩnh nhướn mài đôi mắt tinh ranh lay động.
“Cái thằng con khó trị này!...” Ông Vệ lắc đầu ngao ngán.
Nhà hàng 5 sao OL
Trần Khả Lam bận bịu làm phục vụ từ sáng đến tối vẫn chưa tan ca nhằm kiếm thêm chút tiền. Cô vừa mang món ăn cho khách ở bàn số 6 thì đã trông thấy tên đáng ghét ‘chú út’ ngồi ở bàn số 3. Cô né tránh hắn, cúi đầu đi qua chổ hắn khi đi trở về thì lại xui xẻo bị hắn bắt gặp và nhận ra cô.
“Ầy... cô đang đóng nữ chính có hoàn cảnh nghèo khó vào nhà hàng làm nhân viên phục vụ có đúng không?” Giọng nói cợt nhã, trêu ghẹo vang lên. Anh nhìn cô nhếch môi cười. Trần Khả Lam không hiểu cái gã trai đẹp thiếu văn hóa đang nói gì nên chỉ liếc xéo anh ta rồi bước đi nhanh.
“Ah....” Chân bị gạt, Trần Khả Lamcắm đầu ngã về phía trước nhưng quần cô lại bị kéo sang phải ngã vào lòng ai đó. Chiếc khay văng xuống đất, Trần Khả Lam bối rối nhưng vẫn không quên vì sao mình bị ngã, cô trừng mắt với gã đàn ông đang ôm mình trong lòng.
“Anh dám ám hại tôi?”
“Có ai thấy không? Ai làm chứng là tôi đã ngán chân em?” Gã đàn ông nheo mắt, mỉm cười gian xảo.
Mọi người xung quanh sau khi nhìn sang Trần Khả Lam một lần rồi không thèm quan tâm mạnh ai nấy ăn. Eo bị siết chặt Trần Khả Lam nhỏ giọng gắt:
“M* nó, bỏ tay ra!”
Gã đàn ông vội buông tay mình ra khỏi eo Khả Lam, khi bàn tay hắn vừa buông ra cũng là lúc Khả Lam từ đùi hắn trượt xuống đất một cái uỵch. Hắn nhìn Khả Lam đau đến nhăn mặt mím môi cố gắng khắc chế nụ cười rồi nhìn co nhún nhún vai
“Chuyện gì vậy hả? Xin lỗi quý khách, có phải nhân viên chúng tôi đã gây ra lỗi gì không?” Quản lý thấy tình hình lộn xộn nên đã chạy tới.
Trần Khả Lam giật mình tim đập nhanh hơn, quay đầu nhìn sang tên đàn ông chết tiệt đang ung dung ngồi trên ghế.
Hai mắt Trần Khả Lam long lanh như sắp rơi lệ nhìn kẻ xấu xa đã ám hại mình.
Hắn mở to mắt nhìn Trần Khả Lam.
“Không có gì, là cô ấy sơ ý ngã lên người tôi thôi. Tôi không truy cứu...tôi cũng ăn xong rồi!” Gã đàn ông nhếch môi nhìn quản lý cười.
“Thật cám ơn anh... cám ơn...” Quản lý gật đầu cám ơn rối rít rồi nhìn sang Trần Khả Lam đang chật vật đứng lên “Mau cám ơn người ta đi...”
Trần Khả Lam dù không cam tâm nhưng vẫn cúi đầu khe khẽ nói “Cám ơn...”
“Được rồi” Quản lý thở phào tươi cười với khách sau đó đi vào trong để Trần Khả Lam ở lại nhặt chiếc khay và dọn dẹp số đồ vừa đổ ngã trên bàn tên chết tiệc.
“Tôi tưởng cô đã thành diễn viên nổi tiếng vào nhà hàng đóng phim kia chứ, còn định xin chữ ký cô đây!” Giọng nói cợt nhã vang lên khiến Trần Khả Lam tức sôi máu nhưng vẫn cắn răng im lặng dọn dẹp.
“Sao rồi? Xem ra giống cô quỳ xuống van xin tôi thì hơn...”
“Anh im đi, đồ công tử bột ăn bám gia đình...” Trần Khả Lam kìm giọng nói lại khẽ rít qua kẻ răng.
Anh nhíu mài sau đó cười khẽ “Cô không phục à?”
“Phục? Tại sao tôi phải phục với những trò hèn hạ và trơ trẽn của anh? Anh có phải đàn ông không? Ai đời đàn ông chân chính lại thù dai và chơi xỏ phụ nữ như vậy? Đồ nhỏ mọn!” Trần Khả Lam lườm ai đó.
Anh bật cười, ánh mắt lóe sáng nhìn cô “Tôi cũng không biết mình có phải đàn ông không nữa, xem ra phải chờ dịp nào đó nhờ cô kiểm tra giùm rồi!”
“Anh... cái tên mặt dày, đê tiện!” Trần Khả Lam thu dọn xong cắn chặt môi vì tức giận, cô nhìn anh một cái rồi quay đầu bước đi được hai bước thì phía sau vang lên tiếng nói nhẹ nhàng, thảnh thơi.
“Nếu cô không phục tôi ăn bám gia đình vậy thì sau này tôi sẽ ăn bám cô vậy! Bám váy phụ nữ nghe qua đâu có lạ gì... có đúng không?”
Trần Khả Lam tức nổ đom đóm, mím môi nhìn anh không nói gì rồi quay đầu bước đi trong sự tức giận tột đỉnh. Người đàn ông nhìn bộ dáng của cô môi nhếch lên một nụ cười.
Phân cách tuyến...
Một cô gái xinh đẹp chạy theo chàng trai cao to, anh tuấn vừa bước ra khỏi quán cà phê. Cô vừa chạy vừa khóc.
“Anh suy nghĩ lại có được không? Hôn sự hai nhà chúng ta đã đặt ra, em chờ anh đã 2 năm rồi!”
“Giai Nhu, anh không yêu em anh chỉ xem em như em gái!” Chàng trai đứng lại nhìn cô gái bằng ánh mắt không cảm xúc.
“Anh, nhưng em yêu anh kia mà!” Hứa Giai Nhu nức nở.
“Nhưng anh.....”
Chát.... bất chợt từ đằng sau Trần Khả Lam lao tới đẩy cô gái ra rồi bay tới tán một bạt tay lên mặt chàng trai. Cảnh tượng anh em, chàng thiếp bi thảm vừa rồi như một bếp lửa bị dập tắt ngay tức khắc.
“Đồ sở khanh, anh lại dám đi lừa gạt cô gái khác trong khi tôi bụng mang dạ chữa? Anh có phải con người không? Hay anh chính là cầm thú trá hình?” Trần Khả Lam vuốt bụng bắt đầu khóc thê thảm.
Mọi người xung quanh bị hành động của Trần Khả Lam làm cho đứng hình, ai cũng ngó sang xem xét tình hình đại chiến. Trần Khả Lam quay sang Hứa Giai Nhu, cô nắm lấy tay Hứa Giai Nhu.
“Giai Nhu phải không? Em đừng tin lời hắn ta nói, em xem chị đã mang thai con của tên đồi bại ấy được hai tháng rồi.... giờ hắn lại nhẫn tâm.. hu hu....”
Hứa Giai Nhu há mồm không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, cô quay sang nhìn Vệ Tĩnh rồi nhìn cô gái đứng cạnh mình đang cố ưỡng cái bụng ra.
Vệ Tĩnh đau đầu đưa tay đỡ trán, chỉ tại mình cố tình tạo nghiệt đây mà. Lần này e rằng tốn một số tiền lớn để chặn tin từ báo chí rồi, rầm rộ nảy giờ lại thêm cả trăm người chứng kiến.
Hứa Giai Nhu thấy Vệ Tĩnh không nói câu nào mà dường như anh rất đau khổ, Cô nhìn Vệ Tĩnh lớn tiếng quát.
“Vệ Tĩnh... sao anh có thể làm như thế? Em về mét hai bác cho coi!” Không còn bộ dáng khóc lóc vì không được yêu, Hứa Giai Nhu hoàn toàn thay đổi.
“Giai Nhu, thật ra....” Vệ Tĩnh chưa kịp nói hết câu Hứa Giai Nhu đã cắt ngang.
“Vệ Tĩnh, em thật không ngờ anh lại có gan làm mà không có gan nhận” Hứa Giai Nhu tức giận.
“Khoan đã, cô vừa kêu tên anh ta là gì?” Trần Khả Lambắt ngay trọng điểm.
“Vệ Tĩnh... cô yên tâm đi anh ấy là người đứng đầu tập đoàn Fensen lớn nhất châu Á và đứng thứ 14 toàn cầu, anh ấy dám không chịu trách nhiệm tôi sẽ đưa anh ấy lên báo!” Hứa Giai Nhu tràn đầy khí thế tuyên bố.
Trần Khả Lam tái mặt, cô buông tay Hứa Giai Nhu ra lắc lắc đầu ổn định tinh thần. Dường như cô bị rối loạn mạch máu não rồi. Trần Khả Lam cười gượng.
“Xin lỗi nhé, tôi nhận nhầm người rồi! Tôi đi nhé!” Trần Khả Lam nhanh chân chạy trốn.
“Xin lỗi là xong sao? Mang bụng bầu lại đây tôi chịu trách nhiệm!” Vệ Tĩnh nghiến răng.
“Không cần, tôi tự sinh tự nuôi...” Trần Khả Lam vừa chạy vừa nói vọng lại.
Vệ Tĩnh móc điện thoại trong túi áo ra gọi cho Cao Chẩn muốn anh ta nhanh chóng bịt mổm mấy tòa soạn báo, không cho đăng tin tức giật gân ngày hôm nay. Nếu không e rằng ngày mai trên mặt báo của nhiều tòa soạn sẽ xuất hiện nhiều tiêu đề bắt mắt của Tổng giám đốc tập đoàn Fensen.
‘TGD tập đoàn Fensen làm con gái người ta mang bầu’
‘Người tình bí ẩn của Vệ Tĩnh – TGD Fensen xuất hiện và ôm bụng bầu 2 tháng’
“TGD Fensen bắt cá hai tay, một khóc nức nở, một ôm bụng bầu đánh ghen’
Vệ Tĩnh nghiến răng anh khẽ mỉm cười, trong đôi mắt là sự hứng thú chưa từng có.
Phân cách tuyến...
Trong một căn nhà hoang phế tối om, heo hắt ánh đèn điện trên trần chiếu xuống. Một gã đàn ông bị trói lên tường thở thoi thóp vì bị tra tấn dã man. Từng trận bước chân dồn dập truyền đến, một đán đàn ông bước vào dẫn đầu là người đàn ông anh tuấn đầy khí thế cầm quyền bá đạo, trên mặt mang một chiếc mặt nạ màu đen. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế duy nhất có trong phòng đã được chuẩn bị sẵn, giọng nói băng lãnh vang lên:
“Vẫn không chịu khai à? Xem ra, ông không muốn sống nữa rồi! Có cần tôi mang vợ và con ông đến gặp mặt ông không?”
“Dụ Thù, nếu mày dám động đến môt sợi tóc của vợ con tao, tao có chết cũng sẽ không khai!” Người đàn ông bị gông xiềng mở mắt hét lên.
“Vậy ư? Tôi không rảnh bắt bọn chúng về để chơi trò nghịch tóc đâu!...” Dụ Thù nhếch môi cười một cách độc ác.
Người đàn ông nghe hắn nói sắc mặt đã tái xanh, ông ta cắn răng chịu đựng cơn đau da thịt lên tiếng:
“Nếu tao khai mày sẽ để yên cho gia đình tao chứ?”
“Đương nhiên, chẳng những tôi sẽ thả ông ra còn bảo vệ ông, lo cho gia đình ông chu toàn. Dụ Thù nói được làm được!” Giọng nói chắc chắn, lạnh lùng vang lên.
“Được, tao tin mày. Tao khai!” Người đàn ông nhắm mắt.
Dụ Thù bật cười nhẹ, đôi môi nhếch lên càng cao. Hắn chớp nhẹ hai hàng lông mi mà không ai ở đó thấy được bởi sự ngăn cách của chiếc mặt nạ, hai hắn chân bắt chéo, hai tay bỏ vào túi quần ngẩng đầu nhìn gã đàn ông đang bị gông trên tường sống dỡ, chết dỡ.