Hôm nay thứ bảy, Chúc Vân Bình và Đinh Du đều ở nhà, hai người đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng, Đinh Du ngẩng đầu nhìn cô: “Hôm nay sao con dậy sớm thế?”
Bây giờ mới h, ban đêm Chúc Tinh Dao thường mất ngủ, có lúc sẽ ngủ tương đối muộn, hơn nữa hôm nay dàn nhạc nghỉ ngơi, thông thường cô ngủ đến chín giờ. Chúc Tinh Dao đi qua: “Tỉnh ngủ nên con dậy ạ.”
Chúc Vân Bình đứng lên, cười nói: “Bố chiên cho con một quả trứng gà, ngồi xuống đi.”
Chúc Tinh Dao nói: “Cảm ơn bố.”
Một lát sau, một nhà ba người ngồi trên bàn ăn cùng nhau dùng bữa sáng, Chúc Vân Bình ăn xong dựa lưng vào ghế đọc tin tức trên điện thoại, ông quay đầu nhìn con gái: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của con, muốn tổ chức như thế nào? Tuần sau có khả năng bố phải đi công tác.”
Mấy năm nay Chúc Tinh Dao đón sinh nhật đều rất đơn giản, bởi vì cô ở nước ngoài, hoặc là cùng dàn nhạc đi khắp nơi biểu diễn, thời gian có thể tụ họp với Lê Tây Tây và bố mẹ tương đối ít, không nhất định phải vào ngày sinh nhật kia, cho nên cũng trải qua rất đơn giản. Bây giờ trưởng thành rồi, đối với sinh nhật cũng không còn mong đợi như khi còn bé nữa.
Năm nay dường như có chút không giống.
Cô ở Giang Thành.
Giang Đồ đã quay về, Lâm Giai Ngữ cũng ở đây, Đinh Hạng cũng vậy, hai ngày trước Lê Tây Tây nói vừa khéo có thời gian, có thể bay về đón sinh nhật cùng cô.
Hình như bỗng nhiên trở lại những ngày tháng khi còn học cấp Ba, mọi người đều ở bên cạnh cô.
Chúc Tinh Dao không thể tránh khỏi lại nhớ tới khu vườn đèn ánh sao mà Giang Đồ tặng cô, cô ngẫm nghĩ, nói: “Tây Tây nói có thời gian trở về, nếu bố mẹ bận việc thì cứ thế đi làm, đến khi đó con với các bạn cùng nhau đón sinh nhật cũng được ạ.”
Đinh Du đi qua xoa xoa tóc cô, nhìn về phía Chúc Vân Bình, thở dài: “Anh nhìn con gái chúng ta đi, lớn lên xinh đẹp thế này, sắp đón sinh nhật lần thứ rồi, ngay cả bạn trai cũng không có…” Bà vẫn luôn cảm thấy, mấy năm qua con gái chưa yêu đương là bị chuyện khi ấy liên qua đến Trần Nghị làm ảnh hưởng, vừa nghĩ đến chuyện này lập tức đau lòng.
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn Đinh Du, bất mãn nói: “Hai mươi sáu tuổi vẫn chưa già mà mẹ, trước ba mươi tuổi con sẽ gả đi là được chứ gì.”
Chúc Vân Bình thu dọn bát đũa, cười lắc đầu.
Chúc Tinh Dao nói: “Tối nay con ra ngoài ăn tối với bạn ạ.”
Buổi sáng, Chúc Tinh Dao luyện đàn hai tiếng.
Ngủ trưa dậy thì bắt đầu chọn quần áo, Wechat nhảy ra mấy tin nhắn.
Lâm Giai Ngữ: “Giang Đồ vừa mới về nước không bao lâu, Giang Thành lại thay đổi rất lớn, cậu ấy cũng không biết nhà hàng nào ăn ngon nên nhờ mình chọn giúp. Mình hỏi nhỏ cậu việc này nha, cậu muốn ăn ở ngoài hay là ở nhà vậy? Chúng ta có thể đến nhà mới của Giang Đồ!”
Lâm Giai Ngữ: “Cậu ấy vừa chuyển sang nhà mới, vắng vẻ yên ắng, coi như chúng ta tới làm ấm nhà cho cậu ấy đi.”
Lâm Giai Ngữ: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Chúc Tinh Dao cầm điện thoại do dự một chút, Lâm Giai Ngữ hẳn là biết không biết chuyện cấp Ba Giang Đồ thích cô thì phải? Cũng không biết về chuyện vùng đèn ánh sao kia luôn đúng không nhỉ?
Cô nhớ đến ngôi nhà dột nát ở ngõ Hà Tây và vùng ngoại thành, bỗng nhiên muốn nhìn nơi ở Giang Đồ bây giờ, cô trả lời Lâm Giai Ngữ: “Được.”
Giang Đồ tính toán thời gian, dự định năm giờ ra ngoài đón Chúc Tinh Dao, vào lúc hơn ba giờ nhận được tin nhắn Wechat của Lâm Giai Ngữ: “Tôi và Chúc Tinh Dao bàn bạc xong rồi, tối nay chúng ta không ăn bên ngoài mà sẽ đến nhà cậu, làm ấm nhà cho cậu đấy, thế nào hả? [Yeah ]”
Đến nhà anh?
Lâm Giai Ngữ thật là… Tự ý chủ trương.
Giang Đồ có chút bất đắc dĩ nhưng rất nhanh lại cảm thấy quyết định này rất tốt, trước đây anh luôn muốn Chúc Tinh Dao tránh xa tất cả những điều xấu xa xung quanh anh, hiện tại thì khác, để cô tiếp cận cuộc sống của anh, đến gần anh, vốn là mục đích của anh.
Anh trả lời Lâm Giai Ngữ: “Được.”
Giang Đồ ra khỏi cửa sớm hơn nửa giờ, đậu xe ở ngoài biệt thự, anh gọi điện thoại cho Chúc Tinh Dao: “Tôi đến rồi.”
Một lát sau, Chúc Tinh Dao mặc một chiếc váy dài màu trắng đi ra, lúc cô bước tới, có chút phân vân không biết phải ngồi phía trước hay phía sau, ngồi phía sau giống như xem anh là người tài xế…
Giang Đồ mở cửa bên ghế phụ, thay cô quyết định: “Ngồi phía trước.”
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn anh, nâng làn váy ngồi vào ghế phụ, cô đặt túi xách trên đầu gối, kéo dây an toàn. Giang Đồ lái xe ra ngoài, anh nhìn về phía trước, hỏi cô: “Muốn nghe nhạc không?”
“Được, mình bật nhé.” Chúc Tinh Dao ngẩng đầu, tự mình mở nhạc.
Âm sắc trầm buồn của đàn cello truyền đến, Chúc Tinh Dao ngẩn người, vài giây sau, cảm thấy có chút quen thuộc – mỗi một người nghệ sĩ đàn cello đều có đặc điểm và phong cách của riêng mình, cùng một từ khúc giống nhau nhưng sẽ có người diễn tấu mang đến cho ta cảm nhận khác nhau.
Chúc Tinh Dao đã quá quen thuộc với phong cách của mình, nhưng lại có chút không chắc chắn, cho đến khi khúc nhạc kết thúc, truyền ra tiếng cảm ơn nhẹ nhàng của cô gái: “Cảm ơn mọi người.”
Đây là…
Giọng nói của cô.
Giọng nói vào năm mười lăm, mười sáu tuổi.
Trái tim Chúc Tinh Dao tựa như một sợi dây đàn, bị người ta nhẹ nhàng gẩy một cái, cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua cửa kính màu trà, rọi vào người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cùng đường nét cứng rắn lạnh lẽo, giống như vẩy lên người anh một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Bọn họ đã trưởng thành từ rất lâu rồi, Chúc Tinh Dao cũng không nhớ rõ bao lâu rồi chưa nghe lại khúc nhạc mình đàn khi còn nhỏ, nhưng anh lại ở trên xe bật từ khúc tại buổi diễn tấu của cô mười năm trước đây.
Giang Đồ dừng trước đèn đỏ, quay đầu nhìn cô: “Trước đây cậu đã thêm từ khúc vào MP của tôi, cậu không nhớ à?”
Ánh mắt Chúc Tinh Dao cố chấp nhìn anh: “Nhớ, chỉ là không ngờ cậu vẫn còn giữ.”
Giang Đồ: “Vẫn luôn giữ.”
Chúc Tinh Dao rũ mắt xuống, trầm mặc nửa phút, mới nhẹ giọng hỏi: “Nghe không khó chịu sao?”
Đèn xanh sáng lên, xe phía sau bấm còi vài cái, Giang Đồ mới lái xe đi, thấp giọng nói: “Không nghe càng thấy khó chịu hơn.”
Chúc Tinh Dao cầm chặt dây túi xách, mím môi nhìn ngoài cửa sổ, từng khúc từng khúc đàn cello được phát ra, tất cả đều là từ khúc của cô. Tâm tình cô hơi phức tạp, hai người bọn họ đã tám năm không gặp nhau cũng chẳng liên lạc với nhau, cho dù trước kia gắn bó chặt chẽ, nhưng tám năm không thể nói vượt qua là có thể vượt qua, cảm giác khoảng cách xếp đặt hiện thực. Một đường cô suy nghĩ lung tung, xe chạy vào tiểu khu, cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay đầu hỏi: “Chúng ta không cần mua thức ăn sao?”
Giang Đồ xoay vô lăng, nói: “Lâm Giai Ngữ nói cô ấy phụ trách mua, bây giờ chắc hẳn đã ở trên lầu rồi.” Anh tiếp tục giải thích, “Trước đây chú Lâm từng giúp tôi, quan hệ hai nhà chúng tôi vẫn luôn rất tốt, giống như người thân.”
Anh là sợ cô hiểu lầm sao?
Chúc Tinh Dao “à” một tiếng, không nói gì nữa.
Căn hộ nằm ở tầng , hai người bước ra khỏi thang máy, Giang Đồ ấn mật khẩu mở cửa, Chúc Tinh Dao đi theo phía sau anh, Giang Lộ và Đinh Hạng ngồi trên ghế sofa chơi game quay đầu nhìn sang. Giang Lộ nhìn thấy Chúc Tinh Dao, cà lơ phất phơ cười nói: “Chị gái xinh đẹp, đã lâu không gặp!”
Chúc Tinh Dao hơi ngạc nhiên, đứng ở huyền quan, nhìn về phía Giang Lộ đã trưởng thành, nghe được xưng hô quen thuộc này, có chút ngượng ngùng: “Đã lâu không gặp, trong ấn tượng của chị em vẫn cao thế này.” Cô dùng tay ước chừng chiều cao, đó là chiều cao của Giang Lộ vào năm tuổi.
Chúc Tinh Dao biết Giang Lộ hiện tại là một tuyển thủ thể thao điện tử nổi tiếng, cô cũng từng xem qua video thi đấu của cậu, sau khi lớn lên Giang Lộ vẫn có vài phần giống với Giang Đồ nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Giang Lộ chậc một tiếng: “Đó cũng đã mười năm trước rồi, bây giờ em cao gần bằng anh em đấy ạ.”
Giang Đồ đặt một đôi dép màu hồng nhạt bên chân cô, Chúc Tinh Dao cởi giày đế bằng, chân cô trắng nõn gầy gầy, ngón chân tròn trịa hồng hào. cô nhìn thoáng qua Giang Đồ rồi nhanh chóng xỏ chân vào.
Cô nhớ, chiều cao của anh trong đợt kiểm tra sức khỏe trước kỳ thi tuyển sinh đại học là m.
Lâm Giai Ngữ giống như bước ra từ phòng bếp, nhìn về phía bọn họ: “Nhanh thôi là có thể ăn cơm được rồi.”
Hiện tại đã sáu giờ rồi.
Chúc Tinh Dao bước nhanh đến, nhìn thấy trên bàn đã bày xong một vài món ăn, màu sắc hương vị đều đủ, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lợi hại vậy?”
Lâm Giai Ngữ cười: “Không phải mình đâu, dì Thư…Chính là mẹ Giang Đồ làm đó, làm xong rồi chúng mình mang tới đây, ngoài chân giò và xương sườn ra còn có thịt hấp và cá chiên giòn này đều do dì ấy làm hết đấy, hai món rau trộn là mua sẵn, bọn mình chỉ cần hầm nóng thôi, đợi lát nữa xào thêm ít đậu cô ve cùng cải thìa là có thể ăn cơm được rồi.”
Thư Nhàn nghe bọn họ muốn tới sưởi ấm nhà cho Giang Đồ, bận rộn suốt cả buổi chiều, còn dặn dò hai người nhớ mua dép đi trong nhà, bằng không nhiều người thì không có dép mà mang.
Chúc Tinh Dao nhớ tới từng có duyên gặp mặt dì Thư, chắc hẳn dì ấy không còn nhớ cô nữa rồi.
Vợ Đinh Hạng từ trong bếp đi ra, tươi cười chào hỏi bọn họ.
Giang Đồ là chủ nhà, không có lý do gì để cho khách động tay, anh đi vào phòng bếp, hờ hững nói: “Để tôi.”
Lâm Giai Ngữ vội vàng nói: “Cậu ra ngoài nói chuyện với bọn họ đi, để tôi làm được rồi.”
“Để tôi.”
Giọng nói Giang Đồ không cho người khác từ chối, sải bước đi vào.
Lâm Giai Ngữ bĩu môi, kéo vợ Đinh Hạng rời khỏi phòng bếp, ánh mắt Chúc Tinh Dao đuổi theo bóng lưng cao thẳng rắn rỏi của Giang Đồ, lại nhìn xung quanh căn hộ anh, phong cách trang trí và tông màu của căn hộ thiên về tính lạnh, rất thích hợp với anh.
Trên tủ TV đặt vài người máy, tầm mắt Chúc Tinh Dao đặt trên người bọn nó, nhớ đến người máy bị hỏng năm đó, cô bước qua, Lâm Giai Ngữ khom lưng mở một người trong đó ra, “Hi!”
Người máy: “…”
Lâm Giai Ngữ: “Tại sao không có tiếng động?”
Giang Lộ và Đinh Hạng chơi vương giả vang lên âm thanh rất vui tai, Giang Lộ ngẩng đầu: “Anh trai em nói đó là một cái vỏ rỗng, chương trình vẫn chưa cài vào.”
Lâm Giai Ngữ hậm hực đặt xuống, quay đầu hỏi Chúc Tinh Dao: “Cậu có biết chơi Vương Giả không?”
Chúc Tinh Dao lắc đầu, “Tây Tây lôi kéo mình chơi vài lần, không biết rõ lắm, cũng chẳng có thời gian nên chưa có chơi qua.”
“Em hướng dẫn chị chơi nhé!” Thao tác và dịch chuyển vị trí của Giang Lộ đang rất khó chịu, đầu không ngẩng lên, “Dù sao em cũng kéo Lâm Gia Ngữ rồi. Kéo thêm một người nữa chẳng có vấn đề gì.”
Trong tay Chúc Tinh Dao vẫn còn ôm một người máy: “Được đấy, lần sau có thời gian lại thử xem.”
Giang Đồ từ phòng bếp đi ra một chuyến, đặt rau cải lên trên bàn, cô quay đầu, đối diện với ánh mắt của anh. Giang Đồ mặc áo sơ mi trắng, bờ vai rộng lớn, đeo kính gọng vàng, làn da trắng lạnh, gương mặt anh tuấn đẹp mắt. Nhưng khí chất của anh toát lên vẻ không được hiền lành, thời niên thiếu anh đã chịu cực khổ quá nhiều, năm tháng lắng đọng trên người anh mang theo phong thái kín đáo, cấm dục, còn lộ ra một chút lạnh lùng.
Chúc Tinh Dao cảm thấy Lê Tây Tây nói rất đúng, Giang Đồ hiện tại có một loại hấp dẫn trí mạng.
Cô đặt người máy xuống, bối rối đứng lên.
Lâm Giai Ngữ vẫn cứ hỏi: “Có phải cảm thấy Giang Đồ thay đổi rất nhiều không?”
Chúc Tinh Dao suy nghĩ rồi nói: “Cũng nhiều, dù sao chúng ta đều đã trưởng thành rồi, ngoại hình cũng sẽ thay đổi, trở nên chín chắn hơn. Nhưng mà, cảm giác… tính cách vẫn không thay đổi.”
Lâm Giai Ngữ đầy ẩn ý nhìn cô: “Ngoại trừ ngày càng đẹp trai, cậu ấy cái gì cũng không thay đổi.” Cô nghiêng người, nhỏ giọng hỏi, “Cậu có biết chòm sao nào chung tình nhất không?”
—Chòm sao Ma Kết.
Giang Đồ là cung Ma Kết.
Cô cũng biết mức độ phù hợp của Ma Kết và Xử Nữ là %.
Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn Lâm Giai Ngữ, Lâm Giai Ngữ chớp chớp mắt: “Giang Đồ vẫn luôn là một người nhớ đến bạn học cũ, ai đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy đều nhớ, cho nên, nếu như cậu ấy thật sự thích ai…”
Giang Lộ vừa kết thúc một ván, quay đầu hỏi: “Anh trai em thích ai?”
Lâm Giai Ngữ trợn mắt: “Chị ví dụ mà thôi.”
Giang Lộ nhìn Chúc Tinh Dao, nhớ đến sự chăm sóc đặc biệt của anh trai mình dành cho cô khi còn niên thiếu, cậu nheo mắt, “Điều đó cũng nhất thiết không đúng, kiểu người như anh em, đoán chừng là một người ngoài lạnh trong nóng.”
“Đúng vậy.” Lâm Giai Ngữ tán thành.
Chúc Tinh Dao: “…”
Cô luôn cảm thấy Lâm Giai Ngữ biết Giang Đồ thích cô.
Đinh Hạng mang hai chai bia đến, sau khi dọn cơm, anh rót cho mỗi người một ly, vui mừng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đến thăm nhà Đồ ca, hôm nay rất vui, phải uống một ly, cụng ly nào.”
Lần trước Lâm Giai Ngữ không tham dự hôn lễ của anh ấy, dù sao hai người cũng không phải bạn học cùng lớp, gặp nhau cũng không nhiều, cô nâng ly lên nói: “Chúc hai cậu sớm sinh quý tử.”
“Cám ơn nhé.” Đinh Hạng cười nói.
Giang Đồ cũng đứng lên, cụng ly với bọn họ: “Cảm ơn mọi người.”
Tuy rằng anh cụng ly, nhưng Chúc Tinh Dao nhìn thoáng qua, một chút anh cũng không uống, sau khi cụng ly thi cầm nó trong tay.
Sưởi ấm chỗ ở đến mười giờ, mọi người cùng nhau xuống lầu, ai về nhà nấy, Đinh Hạng và vợ gọi xe dưới lầu, vừa xuống tầng lập tức rời đi. Lâm Giai Ngữ gọi lái xe thuê, Giang Lộ trở về cùng cô, mấy người đứng ở dưới lầu chờ lái xe thuê đến.
Giang Đồ quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao bên cạnh, thấp giọng nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Vừa rồi anh không uống rượu chính là để đưa cô về nhà? Chúc Tinh Dao bừng tỉnh, quay đầu nhìn Lâm Giai Ngữ và Giang Lộ: “Vậy mình đi trước, hai người từ từ đợi nhé.”
Lâm Giai Ngữ cười phất tay, Giang Lộ đặt tay trong túi quần, bỗng nhiên lấy điện thoại ra: “Đợi một lát ạ, chị gái xinh đẹp, chúng ta add ID wechat đi.”
Chúc Tinh Dao lấy điện thoại ra, quét mã thêm bạn tốt với cậu.
Giang Đồ đứng bên cạnh nhìn, nheo mắt lại.
Chúc Tinh Dao cảm giác trên đỉnh đầu có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm cô, cô cố gắng bình tĩnh cất điện thoại vào túi xách, quay đầu nhìn anh: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Xe đỗ ở tầng hầm, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ lại đi về phía bên trong toà nhà, chờ không nhìn thấy bóng dáng bọn họ, Giang Lộ lập tức hỏi Lâm Giai Ngữ: “Có phải anh trai em thích nữ thần tỷ tỷ không?”
Lâm Giai Ngữ bất ngờ, không nghĩ đến tên nhóc này lại nhìn ra được.
Cô làm bộ làm tịch nói: “Chị làm sao mà biết được, em hỏi anh em đi?”
“Hỏi cái rắm ấy, anh ấy sẽ nói cho em biết à?” Giang Lộ trừng mắt, cậu chậm rãi nói, “Chị không nói cũng được, dù sao người anh trai này của em có thể đưa đón một người phụ nữ chắc chắn không hề đơn giản một chút nào. Hơn nữa em nhớ lại lúc nhỏ, khi đó chưa hiểu chuyện, bây giờ ngẫm lại anh trai em khi đó đã thích chị ấy rồi nhỉ?”
Lâm Giai Ngữ nhỏ giọng thì thầm: “Em cũng không ngốc ha.”
Quả nhiên là anh em ruột, anh trai thông minh như vậy, em trai có thể ngu ngốc sao?
Chúc Tinh Dao và Giang Đồ đi vào thang máy, Giang Đồ ấn nút tầng hầm, cúi đầu nhìn gương mặt cô, ánh mắt anh rơi vào nốt ruồi nhỏ trên mũi cô. Bước ra khỏi thang máy, Chúc Tinh Dao thật sự nhịn không nổi nữa, cô quay đầu nhìn anh: “Sao cậu nhìn mình mãi thế?”
Giang Đồ bình tĩnh nói: “Không có gì.”
Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại bên ngoài biệt thự, Chúc Tinh Dao cúi đầu cởi dây an toàn, Giang Đồ hơi nghiêng người, nhìn về phía cô: “Có thể thêm wechat của tôi không?”
Lạch cạch ——
Chúc Tinh Dao cởi dây an toàn, ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu kết bạn với mình rồi à?”
Ánh mắt Giang Đồ ổn định nhìn cô, không biết cô thật sự đoán không ra là anh, hay là cố ý, anh cầm lấy điện thoại mở Wechat ra, quay đầu nhìn cô: “Vậy bây giờ thêm.”
Chúc Tinh Dao nắm chặt dây túi xách, rũ mi xuống.
Lông mi của cô rất dài, rủ xuống một bóng râm, trông có chút cô đơn, cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh: “Thêm Wechat rồi, cậu sẽ nhắn tin cho mình sao? Hoặc là, mình gửi tin nhắn cho cậu, cậu sẽ trả lời chứ?”
Thật ra, cô còn muốn hỏi, tại sao trước đây đều không để ý đến cô. Nhưng đôi khi dường như cô hiểu được lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh ẩn sâu trong xương tủy của anh, sự bao dung và kiềm chế của anh, hơn hết là sự tỉnh táo và lý trí của anh.
Chỉ nghĩ đến vẫn cảm thấy tủi thân và uất ức.
Yết hầu Giang Đồ lăn lộn, dùng sức nuốt xuống tâm tình dâng lên, cúi đầu nói: “Sẽ.”
HẾT CHƯƠNG .