Chúc Tinh Dao vừa mới bước vào cửa thì Lê Tây Tây gọi tới.
Lúc này, Lê Tây Tây đang ngồi trên xe bảo mẫu: “Chậc, mình mới kết thúc công việc, lướt đến vòng bạn bè của Đinh Hạng, tối nay các cậu đến nhà Giang Đồ ăn cơm đấy à?”
Xe bảo mẫu (保姆车): Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu. (Chú thích: Hạt Đậu Thần).
“Cậu ấy vừa trở về lại chuyển đến nhà mới, bọn mình đến làm tiệc tân gia cho cậu ấy đó mà.” Chúc Tinh Dao cúi xuống thay dép rồi bước lên lầu.
Lê Tây Tây không tin: “Thật là tới làm tiệc tân gia hay là mượn cớ vậy?”
Chúc Tinh Dao đi lên cầu thang, cô nhớ tới vừa rồi ở trên xe, Giang Đồ nửa dỗ dành nửa cưỡng ép bảo cô thêm Wechat, giống như cô không thêm Wechat thì sẽ không xuống được chiếc xe kia.
Cô cảm thấy mình quá mềm lòng, cần phải cự tuyệt anh thêm một lần nữa.
Dù sao, anh cũng không liên lạc với cô tám năm.
Tám năm lận đấy!
Đời người có bao nhiêu lần tám năm?
Cô đi về phòng, nằm sấp trên giường, giọng nói có chút buồn bực: “Là đề xuất của Giai Ngữ, không phải của cậu ấy.”
“Nói không chừng là cậu ấy bảo Lâm Giai Ngữ nói như vậy, mình luôn cảm thấy lần này cậu ấy quay về, nhất định là có mục đích.” Lê Tây Tây nhận lấy hộp trái cây do trợ lý đưa tới, vừa ăn vừa nói, “Mục đích của cậu ấy chính là cậu!”
Chúc Tinh Dao: “Cậu cũng cảm thấy cậu ấy đang theo đuổi mình sao?”
Lê Tây Tây hỏi vặn liên tiếp ba câu: “Bằng không cậu thật sự cho rằng Giang Đồ đang ôn lại chuyện xưa với cậu à? Nói về tình cảm bạn bè ngồi cùng bàn thời cấp Ba? Cậu ấy là loại người có tính cách đó sao?”
Giang Đồ không phải.
Chúc Tinh Dao trầm mặc.
Lê Tây Tây nhắc nhở cô: “Mình nói cậu nghe, cho dù cậu ấy theo đuổi cậu, cậu cũng phải giữ vững tâm lý, thích thì có ích lợi gì chứ? Ngẫm lại hồi còn học cấp Ba cậu ấy đẩy cậu đến bên cạnh Lục Tễ mà chẳng hề lên tiếng nói một lời nào, còn mất liên lạc tám năm, còn có…thôi quên đi, dù sao cậu ấy đã bị ngược như vậy rồi, nhưng cậu cũng đừng không có tiền đồ mà lập tức mềm lòng đó nha.”
Chúc Tinh Dao muốn nói, vừa nãy cô đã mềm lòng rồi.
Cúp điện thoại, thấy tin nhắn của Tưởng Dịch trên Wechat: “Thất Tịch mời em ăn cơm, có thể hẹn trước được không?”
Chúc Tinh Dao xinh đẹp, lại độc thân, cho dù Chúc Vân Bình và Đinh Du không thúc giục cô, nhưng bạn bè trong kinh doanh và người thân trong nhà luôn muốn giới thiệu bạn trai cho cô.
Cô đã đi xem mắt hai lần, Tưởng Dịch là một trong số đó.
Chúc Tinh Dao không thích Tưởng Dịch, trực tiếp từ chối, Tưởng Dịch trầm mặc một lúc, trả lời lại: “Vậy hẹn lần sau.”
Buổi chiều ngày Thất Tịch, Chúc Tinh Dao ở phòng luyện đàn đợi lão Lưu đến đón, cô đăng nhập Weibo, phát hiện Weibo có rất nhiều fans và bình luận, tin nhắn riêng, mở ra xem:
“Tại sao Karl đột nhiên follow nữ thần cello? Anh ấy rất ít khi quan tâm đến người khác!”
“Rốt cuộc bọn họ có mối quan hệ gì vậy?” Chẳng lẽ Karl thích Chúc Tinh Dao? Tôi không cho phép!”
“Chúc Tinh Dao không follow lại anh ấy, chắc có thể anh ấy đơn phương thích cô ấy à? Dù sao Chúc Tinh Dao xinh đẹp như vậy…”
Karl là ai?
Chúc Tinh Dao mờ mịt lướt một lát, tìm được trang chủ của Karl, nhìn thấy chứng nhận là thành viên của câu lạc bộ Esports, cô mới phản ứng lại, Karl là tên tiếng Anh của Giang Lộ. Bình luận hiện tại đều đang suy đoán lung tung về mối quan hệ của hai người, nếu Chúc Tinh Dao follow lại thì càng rối loạn hơn.
Cô nghĩ ngợi rồi gửi tin nhắn WeChat cho Giang Lộ, Giang Lộ nói: “Dạ không sao đâu, chị không cần follow lại cũng được, bây giờ chị có thời gian không?”
Chúc Tinh Dao trả lời: “Có, có chuyện gì vậy?”
Sau đó cô mơ hồ được Giang Lộ kéo vào tổ đội chơi trò chơi, cùng tổ đội còn có Lâm Giai Ngữ.
Trước đây Chúc Tinh Dao bị Lê Tây Tây lôi kéo chơi mấy lần thì không chơi nữa, cô sắp quên mất trong điện thoại của mình còn có một ứng dụng như vậy, cô nói: “Mình chỉ biết một chút…”
Lâm Giai Ngữ cười: “Không sao đâu, mình cũng không biết nhiều lắm đâu.”
Giang Lộ tỏ vẻ: “Nữ thần tỷ tỷ, có em ở đây.”
Vài thành viên trong đội đến xem Giang Lộ, có người tò mò hỏi: “Tiền bối, anh gọi ai là nữ thần tỷ tỷ vậy? Chúc Tinh Dao sao?”
Giang Lộ không để ý mà nói: “Đúng vậy.”
“Ôi vãi! Anh thực sự dụ dỗ được chị ấy sao? Chúc Tinh Dao! Đại mỹ nhân! Nữ thần đấy!” Có người kích động vỗ mạnh lên bả vai Giang Lộ một cái rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, “Bây giờ tôi sẽ follow chị ấy, vẫn kịp chứ?”
Giang Lộ khẩn trương tắt tiếng, rồi mới trừng mắt nhìn sang: “Cái gì mà dụ dỗ? Sao lại nói khó nghe thế hả, chị ấy là bạn học của anh trai và chị tôi…” Nói không chừng sau này sẽ là chị dâu của cậu.
Chúc Tinh Dao đang chơi hăng say, điện thoại của Giang Đồ gọi đến, cô có chút do dự khi nhìn thấy dãy số, lựa chọn cúp máy, trong nháy mắt đã bị git cht. Cô bất đắc dĩ bĩu môi, gọi lại cho Giang Đồ.
Vừa nhìn thời gian, mới phát giác đã hơn sáu giờ.
Cô vậy mà chơi game hơn một tiếng đồng hồ?
Giang Đồ dừng xe ở ven đường, Chúc Tinh Dao nói qua điện thoại: “Vừa rồi em trai cậu và Lâm Giai Ngữ kéo mình chơi game.”
“Cậu cũng chơi cái này à?” Giang Đồ hơi ngạc nhiên.
Chúc Tinh Dao: “Trước đây chơi cùng với Tây Tây mấy lần, vừa nãy được bọn họ kéo vào chơi, chơi cũng không giỏi lắm.”
Giang Đồ nhìn chiếc xe Mercedes-Benz đang đỗ phía trước, là xe của lão Lưu, anh hững hờ thu hồi ánh mắt: “Nếu cậu muốn chơi, lần sau tôi sẽ dạy cậu.”
Chúc Tinh Dao bất ngờ: “Cậu biết chơi à?”
Giang Đồ nói: “Không biết, chơi vài lần chắc có lẽ sẽ biết, dạy cậu không thành vấn đề.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Cô nhớ lại năm lớp , hai người chơi game trong khu giải trí, ngay cả cược xu anh cũng chỉ nhìn là có thể hiểu rõ ngay, các trò chơi khác càng không cần phải nói, chơi một lần thì biết, sau đó lại dẫn cô chơi cùng.
Chúc Tinh Dao đứng lên, cô kéo khóa túi đàn, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, mình cũng không phải rất thích chơi, vừa nãy là do bọn họ kéo mình vào chơi thôi.”
Cô cúp điện thoại, lúc chờ thang máy gặp một nghệ sĩ dương cầm khá quen thuộc, hai người cùng nhau xuống lầu, cô gái nghệ sĩ dương cầm quay lại hỏi cô: “Hôm nay chị không đi hẹn hò à?”
“Không có.” Chúc Tinh Dao nhớ tới Giang Đồ, vừa rồi anh cũng không nói muốn hẹn cô.
“Ngay cả chị cũng không hẹn hò, vậy thì em cân bằng được rồi.”
Chúc Tinh Dao cúi đầu cười cười, lúc đi ra khỏi tòa nhà, cô đeo khẩu trang, hai người đi tới ven đường, cô vừa đưa mắt lên đã nhìn thấy ngay hai chiếc xe giống hệt nhau đang đậu ở phía trước.
Chiếc xe phía sau hạ cửa sổ xuống, người đàn ông khẽ ngửa đầu dựa vào ghế ngồi, Chúc Tinh Dao nhìn thoáng qua đường nét cằm dưới căng chặt và hầu kết gợi cảm của anh, bước chân cô dừng lại, nghệ sĩ Piano hỏi: “Sao vậy ạ?”
Chúc Tinh Dao hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì, thấy tài xế đến đón chị.”
Cô nhìn hai chiếc xe, do dự một lúc.
Cuối cùng, Chúc Tinh Dao đi về phía chiếc xe phía sau, nghệ sĩ dương cầm đi theo cô. Giang Đồ nghiêng đầu nhìn lại, nghệ sĩ dương cầm vừa nhìn thấy gương mặt chính diện của anh thì ngây ngẩn cả người, cô hoảng sợ quay đầu hỏi Chúc Tinh Dao: “Tài xế nhà chị sao đẹp trai thế?”
Giang Đồ rất đẹp trai, Chúc Tinh Dao cười với nghệ sĩ dương cầm: “Chị đi trước, bye bye.”
Nghệ sĩ dương cầm chớp chớp mắt tận mấy cái, đấy là bạn trai đúng không?
Lão Lưu trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình lên chiếc xe phía sau, sốt ruột mở cửa xe.
Tiểu thư à! Cháu lên nhầm xe rồi!
Lão Lưu vội vàng xuống xe, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai từ trên xe bước xuống, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính, vóc dáng rất cao, nhìn thế nào cũng cảm thấy có mấy phần quen thuộc…
Giang Đồ gật đầu về phía lão Lưu một cái, Chúc Tinh Dao đã tự động mở cửa xe phía sau, đặt cello vào.
“Cậu cậu cậu…. Cậu là tên nhóc kia…” Lão Lưu cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên vỗ đầu, đã nhớ ra, vô cùng khiếp sợ: “Cậu là nam sinh trước kia, sống tại ngõ Hà Tây, thường xuyên ở cùng một chỗ với tiểu thư nhà chúng tôi phải không?”
Lão Lưu là tài xế lâu năm của nhà họ Chúc, từ lúc Chúc Tinh Dao bắt đầu học cấp Hai đã trực tiếp đưa đón cô đi học, mấy năm trước Chúc Tinh Dao xảy ra chuyện, ông cũng biết một ít, hình như có liên quan với tên nhóc này. Sau đó thời điểm tiểu thư nhà ông ở Đức tiếp nhận điều trị tâm lý, Chúc Vân Bình muốn liên lạc với thằng nhóc này nhưng tiểu thư nhất quyết không cho.
Lão Lưu lại cúi đầu nhìn xe của Giang Đồ, không phải cùng một mẫu sao? Chỉ có điều đây là mẫu mới, chiếc xe mà ông lái là mẫu cũ mấy năm trước, kiểu dáng bên ngoài cũng không khác nhiều.
Giang Đồ hơi ngạc nhiên: “Chú vẫn còn nhớ cháu ạ?”
“Nhớ chứ, làm sao mà không nhớ được.” Tâm tình lão Lưu phức tạp, ông vẫn cho rằng người năm đó cùng Chúc Tinh Dao yêu sớm là Giang Đồ, dù sao rất nhiều lần ông nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ, còn phát hiện anh hay đến ngoài biệt thự lén nhìn Chúc Tinh Dao.
Nghe nói tên nhóc này ra nước ngoài vài năm, nào ngờ vừa mới trở về lập tức dụ dỗ tiểu thư nhà ông.
Giang Đồ nhìn lão Lưu: “Cháu là Giang Đồ.”
Lão Lưu thở dài, nhìn về phía Chúc Tinh Dao: “Tiểu thư, cháu không lên nhầm xe đấy chứ?”
Lúc này đang là giờ cao điểm, xe cộ qua lại, người đi đường vội vã, Chúc Tinh Dao đứng trước cửa phụ của xe, có chút ngượng ngùng cười với lão Lưu: “Chú Lưu, chú về trước đi, hôm nay không cần đón cháu đâu ạ.”
Lão Lưu lại nhìn thoáng qua Giang Đồ, tâm tình phức tạp rời đi.
HẾT CHƯƠNG .