Khương Ngọc Dao.
Cái tên này như một đạo tử kim thần lôi vang bùm bùm trong đầu Giản Thành.
Nữ hài trước mặt hắn hoảng sợ, bất quá ngay sau đó nàng liền lập tức mỉm cười, cong lưng tựa hồ muốn dìu hắn.
Giản Thành lại phảng phất như bị Thiên Chu Tinh cắn một ngụm, vèo một cái nhảy dựng lên, đứng ở một bên khác của Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, trong lòng không thể hiểu được, y lắc đầu.
"Đi thôi, Ngọc Dao muốn đi trấn nhỏ trong trúc sơn từ biệt với băng hữu, bất quá việc này nhanh gọn, không phí thời gian."
Ngô Thanh Nhi chớp chớp mắt, một đôi mắt đẹp tỉ mỉ nhìn Khương Ngọc Dao, đột nhiên lộ ra tươi cười.
Bởi vì nguyên nhân liên quan đến đạo nàng tu, dù nàng không nhìn ra quan hệ huyết thống giữa Trần Húc Chi với nữ hài, bất quá nàng có thể phát hiện quan hệ thâm hậu giữa Trần Húc Chi với nữ hài.
Thì ra là thế, tròng mắt Ngô Thanh Nhi vừa chuyển, liền tự cho là nhìn thấu tâm tư Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi không có hứng thú đối với nữ tử phong vận, nguyên lai là thích tiểu nữ hài a!!
Ai, sớm biết vậy nàng đã dùng bí pháp biến thành nữ hài, bất quá hiện tại cũng không chậm.
Nghĩ đến đây, Ngô Thanh Nhi đột nhiên mở miệng: "Tiền bối, khi tiểu nữ tử bị thương chạy trốn từng ẩn dấu một kiện Linh khí, nếu tiền bối không vội đi, có thể để tiểu nữ tử đi đem Linh khí tới?"
Trần Húc Chi sửng sốt, y không dấu vết liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, rốt cuộc thì Giản Thành hiểu biết Ngô Thanh Nhi hơn y.
Bất quá không nghĩ tới Giản Thành căn bản không chú ý tới nghi vấn của Trần Húc Chi, hắn thất hồ n lạc phách, ánh mắt đăm đăm, không biết suy nghĩ cái gì.
"............" khóe miệng Trần Húc Chi hơi hơi run rẩy, thằng nhãi Giản Thành này đúng là không đáng tin cậy.
Y chỉ đành phải nói: "Ngô đạo hữu xin cứ tự nhiên."
Nghe thấy xưng hô này, ánh sáng trong mắt Ngô Thanh Nhi tức khắc ảm đạm một ít, ngay sau đó miễn cưỡng cười rộ lên, như là khổ sở vì tình, giống như nữ tử si tình dù người yêu thương như cũ không tiếp thu nhưng vẫn chấp mê bất ngộ, lại một lần nữa lộ ra tươi cười sáng lạn.
"Làm phiền tiền bối chờ, tiểu nữ tử nhất định nhanh chóng trở về."
Sau đó nàng giống như sợ Trần Húc Chi không đợi nàng, xoay người liền bay nhanh rời đi.
Thấy một màn như vậy, Khương Ngọc Dao nhấp môi, nàng duỗi tay kéo kéo tay áo Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi khó hiểu, cúi đầu nhìn Khương Ngọc Dao.
Nữ hài nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Nàng là thẩm thẩm tương lai ạ?"
Trần Húc Chi nhướng mày, y hỏi Khương Ngọc Dao: "Vì sao lại nói vậy?"
Khương Ngọc Dao phát hiện Trần Húc Chi vẫn chưa sinh khí, liền tiếp tục nói: "Ánh mắt nàng kia nhìn người như di nương của phụ thân."
Một câu nói lên tình trạng hai người.
Phụ thân nàng có tiểu lão bà.
Nữ nhân họ Ngô kia đang dùng mị thuật.
Trần Húc Chi nhìn Khương Ngọc Dao thật sâu, y nói: "Ta đã phân phó ngươi, không cần nói với người ngoài quan hệ giữa ta và ngươi."
Y nhìn về phía Giản Thành bên cạnh, ý tứ thực rõ ràng, Giản Thành đang ở bên cạnh.
Nữ hài chớp chớp mắt, mắt to thanh triệt linh động, nàng lộ ra tươi cười ngọt ngào: "Vị bằng hữu này của ngươi chỉ sợ hiện tại cái gì cũng không nghe thấy."
Trần Húc Chi im lặng, y xoay người không chút do dự nhấc chân đá về phía Giản Thành.
Giản Thành trực tiếp bị đá bay, bùm rớt vào sông nhỏ.
"........." thực tốt, đầu óc Giản Thành bị nước vào.
Trần Húc Chi cúi đầu nói với Khương Ngọc Dao: "Ngọc Dao, ngươi thực thông minh, nhưng trước khi ngươi có đủ thực lực, tuyệt đối không được để lộ thông minh của ngươi ra."
"Ân, ta đã biết." Khương Ngọc Dao gật đầu thật mạnh, nhỏ giọng nói: "Nương cũng nói ta giả dại, không cho phụ thân biết ta đã đọc hết một lượt tứ thư."
Trần Húc Chi: "..............."
Y chỉ có thể vỗ vỗ đầu nữ hài: "Đọc nhiều sách là chuyện tốt, về sau có cơ hội tiếp tục đọc nhiều sách."
Khương Ngọc Dao cười, cười đặc biệt vui vẻ.
Giản Thành một thân chật vật bò ra, hắn gục đầu xuống, không rên một tiếng, cũng không dùng linh lực hong khô quần áo, liền vẫn duy trì dáng vẻ ướt đẫm, mặc cho cuồng phong thổi qua, đông lạnh hắn đến đánh hắt xì.
Nhưng mà nội tâm hắn lạnh hơn.
Trần Húc Chi liếc mắt thấy, trở tay phóng một ngọn lửa, hong khô thân thể Giản Thành.
Giản Thành giật nhẹ khóe miệng, lộ ra một cái tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, tiếp tục buồn rầu lên đường.
Từ Ngũ Hà trấn đến trấn nhỏ trong dãy trúc sơn, lấy tốc độ của tu sĩ mà nói chút lộ trình này là phi thường gần, bất quá Trần Húc Chi băn khoăn đến Khương Ngọc Dao lần trở về tiếp theo không biết là bao nhiêu năm sau, nên tốc độ lên đường cũng không nhanh, cố gắng để cho Khương Ngọc Dao nhìn lại quê nhà một lần.
Mà Giản Thành cũng nhân cơ hội sửa sang lại tâm tình của mình.
Bởi vì hắn thực sự hỏng mất.
Hắn thực sự không nghĩ tới, Khương Ngọc Dao cư nhiên là cháu gái của Trần Húc Chi, lại còn là cháu gái ruột.
Khương Ngọc Dao, Trần Anh Dao, nữ nhân này thật là giấu đến hắn thực khổ a!
Giờ khắc này vô số hình ảnh bay lên trong đầu Giản Thành.
Đời trước hắn trước khi chết từng gặp qua Khương Ngọc Dao, lúc ấy hắn vừa mới tra xét quê nhà của đại tẩu Lưu thị của Trần Húc Chi trở về, Khương Ngọc Dao tới cùng hắn uống qua, tựa hồ từng hỏi hắn vì sao chấp nhất với việc tra xét quá khứ của ma đế.
Hắn lúc ấy trả lời như thế nào?
Hắn nói một chuyện của ma đế hình như có kỳ quặc, hắn phải tìm kiếm huyết mạch ma đế để nghiệm chứng một cái suy đoán,
Sau đó Khương Ngọc Dao cười với hắn, cười đặc biệt mỹ, đặc biệt ngọt, đặc biệt hoặc nhân.
Nàng nói mong cho tâm sự của hắn thành, sau đó nhìn hắn một cái câu hồn, ống tay áo tung bay, phiêu nhiên rời đi.
Sau đó không bao lâu, hắn liền chết rồi.
Chết trong tay Diệp Vô Cấu.
Hiện tại ngẫm lại, Khương Ngọc Dao nhất định đã làm gì trong đó.
Nếu Khương Ngọc Dao thật sự động thủ, như vậy Diệp Vô Cấu rất có khả năng chỉ là một người chấp hành.
Rốt cuộc.......... Khương Ngọc Dao là người được trên dưới Thái Tố Cốc tôn xưng là trí giả.
Nàng thực thông minh, thông minh đến làm người sợ hãi.
Đúng rồi, Khương Ngọc Dao vẫn luôn đối với hắn như gần như xa, nhưng thẳng đến khi hắn giết chết Trần Húc Chi, Khương Ngọc Dao mới lấy lý do hắn trảm yêu trừ ma công diệu thiên cổ làm cho người khâm phục, mà ủy thân cho hắn.
Dưới âu yếm cùng trấn an của Khương Ngọc Dao, hắn mới đi ra từ phẫn uất giết chết Trần Húc Chi, đến trọng chấn kỳ cổ, thuận thế nhất thống ma môn, trở thành chúa tể của phiến đại lục này.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Nếu Diệp Vô Cấu cùng Bạch Nguyệt Liên thật sự có quan hệ mẹ con, như vật bởi vì Bạch Nguyệt Liên vì hắn mà chết, Diệp Vô Cấu chỉ sợ đã hận hắn sâu vô cùng.
Nếu đời trước là cháu gái ruột của Trần Húc Chi, như vật Trần Húc Chi bị hắn giết chết, Khương Ngọc Dao chỉ sợ cũng đã sớm hận hắn đến tận xương.
Các nàng biết chỉ bằng vào thực lực thì không thể giết được hắn, rốt cuộc hắn cũng là tu sĩ Hóa Thần.
Vì thế nhu tình mị cốt như một tràng độc dược, từng chút một ăn mòn hắn, làm cho hắn cuối cùng chết ở trên giường, đến thần hồn cũng không chạy thoát.
Nghĩ đến mà buồn cười dữ dội.
Khi Giản Thành đang phát ngốc, Trần Húc Chi đã mang theo Khương Ngọc Dao đi tới Trúc Sơn trấn.
Có Khương Ngọc Dao chỉ đường, Trần Húc Chi thực nhanh liền tìm được hương thân Lục gia ở Trúc Sơn trấn, tiểu nữ nhi của gia chỉ Lục gia là bạn thân của Khương Ngọc Dao, trước đó vài ngày bệnh nặng nằm trên giường, nghe nói quan tài cũng đã đóng xong Khương Ngọc Dao vì vậy mà khóc mấy tràng.
Giờ phút này bọn họ đứng trước cửa nhà Lục gia, Giản Thành giống như là du hồn đi theo Trần Húc Chi, hoàn toàn không chú ý hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi Trần Húc Chi xác định Giản Thành không bị ảo thuật gì công kích, cũng liền lười phản ứng với Giản Thành.
Khương Ngọc Dao tiến lên chuẩn bị gõ cửa, trước khi gõ nàng nhịn không được hỏi Trần Húc Chi: "........tiền bối, người có thể cứu Thanh Ngụy không?"
Trần Húc Chi nhàn nhạt nói: "Sinh lão bệnh tử là thiên định, nếu như nàng không phải là bệnh nhân trúng độc trí mệnh, mà là chứng bệnh bẩm sinh, ta cũng không có biện pháp gì."
Thần sắc Khương Ngọc Dao trong nháy mắt ảm đạm xuống, nàng hít sâu một hơi, gõ gõ khóa đại môn.
Nàng từng theo Khương thị tới bái phỏng Lục gia, thủ vệ tất nhiên nhận thức Khương Ngọc Dao, nhìn đến tiểu thư Trần gia trong thị trấn bên cạnh đứng trước cửa nhà mình, lập tức kinh dị không thôi, cũng vội vàng cho người thông báo gia chủ.
Thực nhanh liền có nha hoàn bà tử ra nghênh đón Khương Ngọc Dao, Khương Ngọc Dao tiến lên, ăn nói nhỏ nhẹ làm sáng tỏ ý đồ đến, tỏ vẻ chính mình trong lúc vô tình được đến tiên duyên, nhưng nhớ mong bạn cũ, liền trước khi rời đi lại đây gặp một lần.
Một phụ nhân ăn mặc tương đối tinh xảo trong đó không tự chủ được lộ ra tươi cười, nàng cười nói: "Này thật đúng là vừa vặn, tiểu thư nhà chúng ta vừa mới khỏi bệnh đây!"
Khương Ngọc Dao nghe vậy không khỏi lộ ra tươi cười vui sướng: "Thật sao? Thật tốt quá, không biết ta có thể đi gặp Thanh Nhụy một lần?"
Phụ nhân kia liên thanh nói: "Đây là tất nhiên, ngài thỉnh đi bên này."
Khương Ngọc Dao gật đầu, nàng quay đầu nhìn thúc thúc phía sau, lại phát hiện thúc thúc nhà mình đang đứng ở cửa, nghiêng nửa người, xa xa nhìn về phía một người khác nơi xa.
Nguyên lai không biết từ khi nào, chỗ rẽ nơi đường phố nhiều ra một thanh niên, thanh niên một thân bạch y, đầu đội ngọc quan, tư dung không tầm thường.
Trần Húc Chi nói với Khương Ngọc Dao: "Ngươi đi đi, ta chờ ngươi bên ngoài."
Khương Ngọc Dao khom mình hành lễ, sau đó dưới sự dẫn dắt của vú già tiến vào nội viện.
Nàng vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Đó là.........."
Phụ nhân kia hạ giọng nói: "Đó là tiên trưởng bên người Bồ Tát!"
Khương Ngọc Dao sửng sốt: "Tiên trưởng bên người Bồ Tát?"
Trên mặt phụ nhân tràn đầy kính phục nói: "Trước đó vài ngày có một vị tự xưng là y sư Thái Tố Cốc đi tới Trúc Sơn trấn chúng ta hành y chữa bệnh từ thiện, vừa lúc gặp tiểu thư bị bệnh nguy kích, lão gia liền không ôm hy vọng đi mời vị y sư kia đến chẩn trị, không nghĩ tới thế nhưng thật sự trị hết!"
Nàng nói: "Bên người vị y sư kia còn có hai vị tiên trưởng làm hộ vệ, không phải Bồ Tát thì là gì?"
Khương Ngọc Dao hiểu rõ, bước chân nàng nhanh hơn, gấp không chờ nổi đi gặp bạn thân.
Ngoài cửa, Trần Húc Chi mặt mang ý cười: "Kiến qua Hà đạo hữu."
Thanh niên mặc ngoại bào màu trăng kia cũng cười đi tới: "Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Trần đại hữu, nghe nói vài ngày trước đạo hữu đang đại phát thần uy ở Vọng Đoạn sơn, thật làm người bội phục."
Trần Húc Chi nói: "Hạn đạo hữu nói đùa, nào bằng đại hữu theo y sư hành tẩu thiên hạ, cứu tế chúng sinh?"
Y hỏi thanh niên trước mặt ngoại bào trắng trước mặt: "Không biết là vị y sư nào của Thái Tố Cốc?"
"Là Tô Hạ Tô y sư dưới tòa Lâm đại sư." Thanh niên trường ngoại bào trắng liếc mắt nhìn Giản Thành bên cạnh Trần Húc Chi một cái: "Không biết Trần đạo hữu vì sao ở nơi này? Vị này chính là?"
Giản Thành không có bất luận phản ứng gì = =
"Nga, là tiểu hữu trên đường gặp được."
Tu vi của Trần Húc Chi cao hơn một tầng so với Giản Thành, nói là tiểu hữu cũng không quá, y nghiêng người che trước người Giản Thành, thật tình hy vọng vị tu sĩ Kim Đan của Thái Tố Cốc trước mặt chưa nhìn thấy qua hình truy nã của Giản Thành.
"Tiện thể có chút việc đi qua đây, tỏng lúc vô tình phát hiện lương tài mỹ chất, liền muốn dẫn vào tiên đồ, chỉ là nàng nói muốn từ biệt cùng bạn thân, nơi nào quấy nhiễu còn xin thứ lỗi."
Thanh niên ngoại bào trăng nghe xong hơi hơi mở to hai mắt, hắn nói: "Kia thật đúng là khéo, bằng hữu của nữ hài kia không phải là tiểu nữ nhi của gia chủ Lục gia chứ? Lục Thanh Nhụy là tứ linh căn, cũng có tư cách, Tô y sư khá thích Lục Thanh Nhụy, đã quyết định thu nàng làm đồ đệ, mang nàng rời đi nơi này, kết quả ngươi đoán nữ hài kia nói gi?"
Trần Húc Chi sửng sốt, cũng mở to hai mắt : "Chẳng lẽ Lục tiểu nương tử kia cũng nói muốn cáo biệt với bạn thân sao?"
Thanh niên áo bào trắng vỗ tay cười to: "Không sai, Lục Thanh Ngụy kia cầu Tô y sư, trước khi rời đi muốn đi Trần gia ở Ngũ Hà trấn một chuyến, muốn cùng Trần gia nương tử cáo biệt."
Trần Húc Chi nghe xong cũng cười, ánh mắt y hơi lóe lóe, y vốn tính toán để cho Khương Ngọc Dao bái nhập Thái Tố Cốc, nếu đã có một tầng quan hệ này, không bằng trực tiếp đi theo Tô y sư là được.
"Hiện giờ nàng theo ta đi ra, tạm dùng họ mẹ, tên là Khương Ngọc Dao." Trần Húc Chi lập tức sửa lại lý do thoái thác với thanh niên áo bào trắng, ngay sau đó y nói: "Tình bạn như vậy ngược lại cũng làm cho người bội phục, không biết Tô y sư hiện tại có tiện hay không, tại hạ muốn gặp nàng."
Thanh niên áo bào trắng sửng sốt: "Nga? Trần đạo hữu có chuyện quan trọng gì?"
Trần Húc Chi nói: "Nếu Ngọc Dao cùng Lục gia nương tử tình cảm thâm hậu, không bằn cũng để Ngọc Dao bái nhập Thái Tố Cốc đi, rốt cuộc ta một nam tử mang theo nữ đồ đệ, ít nhiều có chút không tiện, nếu là giao cho các sư thúc.......... tính tình của Diệp sư thúc chúng ta........."
Y cho thanh niên áo bào trắng một cái ánh mắt ngươi hiểu mà.
Thanh niên áo bào trắng cứng họng, tính tình của tiền bối Diệp Vô Cấu thật sự là...........
Hắn hơi trầm ngâm liền nói: "Cũng được, ta giúp ngươi hỏi một chút."
Trần Húc Chi cười nói: "Đa tạ đạo hữu."
==========================
Tác giả có lời muốn nói:
Đời trước tô y sư mang theo Lục Thanh Nhụy đi Trần gia tìm Khương Ngọc Dao, phát hiện Khương Ngọc Dao có tam linh căn, liền thuận thế mang đi.
Trần gia bị ma môn diệt, Khương Ngọc Dao đã sớm rời đi, mới tránh được một kiếp.