Tiếng mưa tí tách bắt đầu vơi, chỉ còn lại tiếng sóng cứ xô mạnh vào bờ cát trắng, vô tình làm thứ âm thanh ma mị ru Thiên Thy vào giấc nồng lúc nào không hay, cô gái thiếp đi trong tư thế vẫn còn nằm sấp xuống giường. Trong cơn mộng mị chập chờn, Thiên Thy nhìn thấy hình ảnh của Bảo Duy vùng tay chạy đi bỏ cô lại phía sau, bỗng chốc Thy cảm thấy một chút xót xa đang ở trong lòng nhưng những giây phút ấy trôi qua rất nhanh. Bây giờ trong giấc ngủ của cô chỉ ngập tràn hình ảnh của Minh Đăng, chàng trai đôi lúc rất dịu dàng nhưng cũng rất tàn nhẫn, đôi lúc đểu giả không chê vào đâu được nhưng lại khiến cho người khác dễ dàng cảm động một khi thể hiện sự chân thành… Và Thiên Thy có cảm giác thật ấm áp, hình như cô đang được nâng lên rồi đặt xuống thật nhẹ nhàng, đôi môi khẽ nhoẻn thành một nụ cười mỉm khi có những lời nói khẽ khàng thấp thoáng bên tai cô.
- Thiên Thy! Ngủ ngoan!
Minh Đăng chậm rãi đưa tay vuốt những sợi tóc còn vương trên vầng trán xinh nhưng mang nét bướng bỉnh, đôi môi chúm chím đang say giấc nồng. Anh chỉ muốn mở hé cửa để coi Thiên Thy đã ngủ chưa nhưng khi nhìn thấy dáng ngủ của cô nhóc đã khiến anh không khỏi bật cười và đến bên cạnh chỉnh sửa lại dáng nằm mà Đăng nghĩ nếu nằm lâu sẽ bị ép tim gây ra khó thở.
Minh Đăng như không muốn rời khỏi phòng, anh cứ ngồi đó ngắm nhìn cô gái đang ngủ say sưa. Lúc Thiên Thy lúc ngủ chẳng còn sắc nét lạnh lùng hay bạo lực ngang tàn như thường ngày mà trông cô ấy thật hiền lành, thơ ngây chỉ vương một chút gọi là bướng bỉnh tô thêm nét đáng yêu nhưng cho dù thế nào đi nữa sự cô độc vẫn hiện ra thật rõ ràng từ thân thể nhỏ bé.
Vầng trán Thiên Thy khẽ trau lại nhưng rồi dãn ra thật nhanh chóng, trong giấc ngủ êm đềm, cô cảm nhận một làn hơi thở nóng ấm phả vào mặt mình thật là dễ chịu, cảm giác ấm áp và bình yên như được chở che. Là Minh Đăng đã không kìm lòng được mà hôn nhẹ lên trán Thy, một nụ hôn trân trọng đầy nâng niu, anh muốn che chở cho người con gái ấy suốt đời, không muốn cho cô phải chịu thêm một nỗi đau nào nữa dù đó chỉ là một nỗi đau nhỏ để ngay cả trong giấc ngủ, Thiên Thy cũng sẽ không còn dáng vẻ cô độc như thế này.
Sau nụ hôn đầy sự yêu chiều, Minh Đăng nhanh chóng đứng lên bước ra khỏi phòng, anh muốn bước đi thật nhanh để chiến thắng nỗi ham muốn được ở lại bên cạnh Thiên Thy không rời nhưng khi vừa chạm tay vào núm cửa, Đăng đã bị đánh bại hoàn toàn chỉ vì giọng nói yếu ớt nghe thật xót xa…
- Mẹ! Mẹ ơi, đừng bỏ con!
~oo~
Từng giọt nắng nhẹ nhàng rơi đều xuống nhân gian, nhảy múa nô đùa cùng sóng biển, dạo chơi trên nền cát trắng tinh và ôm yêu khuôn mặt đang say giấc nồng. Có những tia nắng tinh nghịch chiếu thẳng vào đôi mắt đang nhắm nghiền như lời mời gọi cô gái “dậy đi thôi”.
Thiên Thy khẽ nhíu mày thức giấc, đôi mắt từ từ mở ra thật chậm rãi và lười biếng, nhưng bất giác cô giật mình nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay. “đã trễ giờ đi học”. Có lẽ vì hôm qua Thy quá mệt nên đã ngủ li bì suốt đêm, chiếc đồng hồ sinh học chắc cũng vì thế mà không “réo rắc” cô. Cả người Thiên Thy bỗng đau nhức ê ẩm, lại trễ giờ đi học quá nhiều nên cô nảy sinh căn bệnh lười biếng.
“Thôi kệ, bùng học một ngày cũng chẳng sao”
Nghĩ rồi Thiên Thy lại nằm xuống giường, hân hoan tiếp tục giấc ngủ còn đang níu kéo nhưng chưa được mười giây sau cô đã bật phắt người dậy một lần nữa, cô gái ngây ngô nhìn xung quanh căn phòng cho đến khi tấm ảnh “to đùng” đập vào mắt, Thiên Thy mới xoa đầu bứt óc một cách “thất vọng tràn trề về bản thân”, khổ sở tự trách rằng tại sao cô có thể quên là hôm qua mình ở nhà Minh Đăng? Tại sao lại không nhớ hắn đã chọc tức cô như thế nào trước lúc đi ngủ..??
“Ôi cái đầu tôi”
Đôi tay như tỉ lệ thuận với suy nghĩ, Thiên Thy càng trách bản thân bao nhiêu là đôi tay vò đầu mạnh bấy nhiêu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có gì to tát cả, cô ở nhà hắn chứ có ngủ chung với hắn đâu? Minh Đăng chỉ được cái đểu giả bên ngoài còn bên trong hắn là người tốt chẳng có gì đáng lo cả. Bất giác Thiên Thy nở một nụ cười nguy hiểm khi nghĩ về chàng trai có nụ cười đểu có sức hút ngút trời, hôm qua hắn đã làm gì Thy thì hôm nay cô sẽ trả hết, đừng quên Thiên Thy đây cũng là kẻ lắm chiêu nhiều trò không chịu thua ai bao giờ.
(mở nhạc để nghe Đăng đánh đàn nhé )
Vuốt lại mái tóc đang rối tơi bời, Thiên Thy đưa hai chân xuống giường dợm bước đứng lên thì tiếng nhạc ở đâu bắt đầu cất lên thật nhẹ nhàng. Chính xác hơn là tiếng đàn piano đầy mê hoặc của ai kia. Thiên Thy chậm rãi đi về phía tiếng đàn được phát ra, những điệu nhạc ngọt ngào như thôi thúc cô đi nhanh hơn về phía chúng.
Gần biển xanh sóng xô nhẹ nhàng, Minh Đăng đang say sưa bên chiếc piano trắng tinh đặt giữa nền cát mịn, từng làn gió vi vu bên hàng dừa như đệm cho bản nhạc của anh. Vẫn là khuôn mặt ấy, khuôn mặt đa tình và phiêu theo từng nốt nhạc, những ngón tay dài lướt lả lơi trên nền phím trắng. Minh Đăng lúc chơi đàn trông thật đẹp, không phải là nét đẹp lạnh lùng lãnh đạm, không phải là sự thu hút chết người qua nét đểu giả của một tên playboy tối qua, mà đó là đôi mắt thật ấm áp, là khuôn mặt thanh tú mang chút ưu tư, là đôi môi mỉm nhẹ theo từng tiết tấu của bài nhạc, dường như đây mới là con người thật của anh, một chàng trai biết ước mơ và đang chìm đắm trong niềm đam mê của chính mình.
Thiên Thy đứng dựa người vào cánh cửa trắng, mắt không rời những gì đang hiện diện ở trước mặt mình, cảnh tượng trước mắt cô thật là đẹp, đẹp đến nỗi Thy tưởng như mình đang đi lạc vào giấc mơ nào đó, đẹp đến nỗi cô tự hỏi mình đây là thật hay chỉ là một bức tranh? Trước mắt Thy, là một chàng trai đang đắm chìm trong bản nhạc nhẹ với chiếc piano trắng tinh bên cạnh biển xanh sóng xô nhẹ vào bờ cát trắng, là gió thổi hàng dừa xanh vi vu theo điệu nhạc, là ánh nắng ấm áp ôm trọn tất cả. Thiên Thy cứ đứng đó ngắm nhìn mãi, hình như cô muốn thu trọn “bức tranh” ấy vào mắt mình thật sâu như thể đây là thứ đẹp nhất cô muốn mang theo bên mình mãi mãi.
Và đôi mắt mơ màng của Thiên Thy chợt bừng tỉnh, tiếng nhạc đã tắt lúc nào không hay, Minh Đăng vẫn ngồi đó, mỉm cười nhìn cô, cánh tay anh vẫy gọi cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng đang dựa vào thành cửa đến bên mình.
Trong ánh nắng lung linh chiếu rọi, Thy nhẹ nhàng đặt đôi chân trần trên nền cát trắng mặc kệ cho làn gió vi vu thổi bay vệt tóc và chiếc áo trắng rộng thùng thình trên người cô đang mặc. Trông Thiên Thy bây giờ như một thiên thần, nhẹ nhàng với nét đẹp giản dị mộc mạc, trong sáng như giọt sương sớm mai, thuần khiết tựa khối pha lê thủy tinh, đẹp nhưng dễ vỡ, phải chăng đây cũng mới chính là con người thật của cô?.
Bao nhiêu toan tính “trả thù” của Thiên Thy trong giây phút ấy bỗng bay biến đâu mất, chỉ còn đó một cảm giác bình yên đến lạ. Thy đến bên chiếc đàn trắng, cô chỉ muốn đứng bên cạnh để nghe những bản nhạc hòa quyện với tiếng sóng biển nhưng không ngờ Minh Đăng đã cầm tay Thy kéo cô ngồi xuống bên anh. Đăng nở nụ cười thật tươi nhìn người con gái thuần khiết. Lần đầu tiên anh thấy Thiên Thy đẹp dịu dàng như thế này.
- Cùng chơi đàn giống lúc nhỏ nhé…
Minh Đăng nói rồi lại đưa tay lả lướt trên các phím đàn trắng, còn Thiên Thy chỉ ngồi im bên cạnh lắng nghe và thưởng thức, cô nhìn đôi tay tài hoa kia mà lòng có chút ghen tị, nhưng được ở trong khung cảnh tuyệt vời này thì đối với Thy, đã là một sự may mắn lắm rồi. Một buổi sáng thức giấc mà không phải nhìn thấy cái lườm nghuýt của mụ dì ghẻ, sự lạnh lẽo của ba và Tiến Hào mà thay vào đó là tiếng đàn, tiếng sóng và chàng trai nghệ sĩ mỉm cười với cô… bỗng chốc Thy có cảm giác chỉ muốn ở lại nơi này… mãi mãi…
- Thiên Thy? Đánh phím đàn theo anh này, đừng ngồi im như thế chứ.
Minh Đăng vừa đánh đàn vừa cười nói với Thiên Thy khiến cô thôi không chìm đắm vào những dòng suy nghĩ riêng tư của mình.
- Không thích, em cũng biết đánh, tại sao lại phải đánh theo anh?
- Em biết đánh hồi nào?
Minh Đăng ngạc nhiên nhìn cô gái đang tỏ vẻ dửng dưng có chút ngạo mạn khiến anh vừa thích thú vừa tò mò.
- Vậy em đánh thử anh xem.
Sau khi Thiên Thy đặt tay lên những phím trắng, Đăng thề là anh chưa bao giờ khổ sở như thế này chỉ vì cố gắng kiềm chế giọng cười đang muốn nổ bung ra ngay tức tắp. Thiên Thy đang đánh đàn, cô dùng ngón tay trỏ để “ấn” các phím trắng trông thật ngây ngô nhưng không chỉ có thế mà Minh Đăng phải kiềm chế cơn cười đang sắp sửa chuyển thành cơn ho của mình. Cái Đăng cười là những âm thanh phát ra từ chiếc đàn yêu quý của anh.
“Đồ Rê Mí Đồ, Đồ Rê Mí Đồ, Mì Pha Son, Mì Pha Son…”
Nếu Đăng không lầm thì đây là bài hát “Kìa con bướm vàng” mà các bé mầm non hay nghêu ngao, thậm chí lúc nhỏ hình như anh cũng hay lẩm nhẩm cái bài này.
- Anh cười cái gì chứ,? Miễn sao đánh ra thành bài hát được rồi.
- Anh đâu có cười, vẫn đang ngồi nghe em đàn mà.
Lần này thì Minh Đăng đã hết kiềm chế được rồi, mới vừa thốt ra những lời ngụy biện thì một tràng cười dài đã theo đó mà xuất ra. Muốn nhịn cười thì phải ngậm miệng mà chẳng phải anh mới mở miệng ra để trả lời Thiên Thy đó sao? Lần đầu tiên Thiên Thy thấy Minh Đăng cười một cách thoải mái như thế, một nụ cười không mang mùi vị đểu, cũng không còn dịu dàng như trên sân khấu mà đó là nụ cười “sằng sặc” vô tư lự của một con người đang vui vẻ thực sự. Nhưng cho dù đó là nụ cười gì đi chăng nữa thì cô càng nhìn càng thấy khó chịu.
- Anh cười đủ chưa?
- Rồi, “khụ khụ”
- Muốn cười tiếp không?
- Không “ Khụ khụ”
Minh Đăng trả lời thật khó khăn vì cười chưa đã nhưng vẫn phải cố gắng nín lại, anh không dám quay sang nhìn Thiên Thy bởi khi nhìn thấy cô là anh sẽ lại không kiềm chế được mà cười nữa thôi. Nói thật là anh không phải ỉ mình là nghệ sĩ đàn piano tài ba mà cười nhạo cô bé kia đâu, chỉ là trông dáng vẻ ngộ nghĩnh của Thy lúc “ấn ấn” từng phím đàn trắng và những âm thanh được phát ra nó cứ hài hước làm sao ấy, khiến anh không nhịn cười được và đây là lần đầu tiên chiếc đàn piano trắng xịn tao nhã của Đăng phát ra một bài hát của …. trẻ con mầm non.
Sau khi chắc chắn cơn cười đã tắt hẳn, Đăng mới dám quay sang nhìn Thiên Thy, cô vẫn cứ ngồi đó nhìn anh với đôi mắt hình viên đạn. Có quá đáng không khi tên Đăng kia cười như chưa bao giờ được cười lúc Thiên Thy đánh đàn chứ, là anh ta nói cô đánh nên cô mới đánh mà hơn nữa đó cũng là bài hát duy nhất mà Minh Đăng trước kia đã dạy cô khi còn là một con nhóc lớp sáu.
- Thiên Thy! Em không cần nhìn anh như thế đâu, thật đấy, anh biết anh rất đẹp và em đang muốn “ăn tươi nuốt sống” anh nhưng không phải lúc này đâu nhóc à.
“Chết tiệt, lại là khuôn mặt đểu giả, tên này dùng bạo lực không thấm, chỉ còn cách phải đểu hơn thôi”
Thiên Thy vừa nghĩ xong là nụ cười đểu đểu cũng xuất hiện trên môi cô khiến Minh Đăng cũng thầm ngạc nhiên, lo lắng.
- Làm sao bây giờ? Em lại đang đói, ngủ dậy chưa có cái gì bỏ vào bụng cả?
Vừa nói Thiên Thy vừa tiến sát vào người Đăng với khuôn mặt cũng rất chi là đểu, khiến cho tên playboy đểu cáng tối qua cũng phải mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô bé mà chỉ mới phút trước trông giống như một thiên thần. Đã nói rồi mà, Thiên Thy đây làm gì chịu thua ai bao giờ??
- Được! anh sẽ làm cho em quên đói nhé.
Rất nhanh, Minh Đăng lấy hai tay anh áp chặt vào đầu Thiên Thy rồi kéo cô lại gần mình, chóp mũi của hai người chỉ còn cách nhau một xen-ti-mét, để xem trong trò chơi này ai sẽ là người thắng cuộc, anh biết thừa Thiên Thy đang muốn chứng tỏ cô không chịu thua bất cứ thứ gì nên mới muốn làm ghê hơn anh, kiểu như “lấy độc trị độc”đây mà, nhưng đối với anh, cô gái này chưa phải là đối thủ, Thiên Thy vẫn chỉ là chú cừu muốn lấy tuyệt chiêu của con sói để hạ nó, nhưng sự thật thì cừu vẫn là cừu và sói vẫn là sói mà thôi.
Nhìn sâu trong đôi mắt Thiên Thy, Đăng thấy có chút gì đó gọi là hoảng sợ nhưng vẫn còn kiên định nhìn chằm chằm vào mắt anh đầy thách thức. Chà! Lì thật.
- Thy! Nhắm mắt vô nào!
Nói rồi Minh Đăng từ từ nhắm mắt lại, mặc kệ cho Thiên Thy đang mở mắt to hết cỡ nhìn anh, trong tâm trí Đăng vẫn không tin là cố bé kia sẽ chịu trận ngoan ngoãn để chứng tỏ bản thân như thế này.
BỘP.
- A
Minh Đăng biết ngay mà, cái gì đến rồi cũng đến thôi, bạo lực vẫn hoàn bạo lực nhưng lần này có lẽ Thiên Thy hơi quá đà rồi, cái mũi thẳng tắp đáng kiêu ngạo của anh tưởng chừng như muốn gãy làm đôi khi mà cô nhóc kia lấy cái đầu mình đập thẳng vào nó khiến Minh Đăng xém chút nữa là văng ra khỏi ghế và ngã xuống cát, cũng may là nhanh tay bám lấy chiếc đàn nên chuyện mất mặt đó đã không xảy ra. Anh khổ sở ôm chiếc mũi đang bị thương trầm trọng, nó đau nhức thốn lên thật khó chịu, tưởng chừng như muốn rời ra từng miếng nhưng vẫn còn may mắn là chưa chảy máu.
Trong khi Minh Đăng đang cúi gằm xuống ôm chiếc mũi “hồng nhan bạc phận” của mình thì Thiên Thy ngồi bên cạnh cười ha hả, tiếng cười trong veo của cô hòa vào gió làm rộn ràng cả một khung trời trong xanh, mái tóc ngắn ngang cằm bay phất phơ càng tôn lên nét vui tươi đắc thắng của cô gái.
- Em muốn ăn tươi nuốt sống anh nghĩa là sẽ hành hạ anh đau đớn như thế này nè, chứ không phải giống như cái mà anh nghĩ đâu nhé! “Đầu óc sâu bọ” à. Lần sau có muốn “lợi dụng” thì hãy nhớ nhìn người trước đấy.
Lấy tay vỗ vai Minh Đăng với điệu bộ “thông thái”, quả là dùng chiêu “lấy độc trị độc” đối với tên Đăng này thật là nguy hiểm, không hề dễ dàng như Thy tưởng, cũng may là cô có thói quen bạo lực nên mới chiến thắng được tên cáo già ma mãnh kia. Thiên Thy thích thú nhìn chàng trai đang khổ sở với chiếc mũi đẹp hoàn mĩ của mình. Thiết nghĩ nếu như nó có mệnh hệ gì thì chắc Đăng sẽ không dám ló mặt ra ngoài đường luôn quá. Vẫn biết cô nhóc kia có thể dùng bạo lực bất cứ lúc nào nhưng khổ thay Minh Đăng lại lo phòng thủ ở bụng mà quên mất đi khuôn mặt thanh tú quý giá của mình.
- Thiên Thy! Em có biết mình mới vừa làm gì không? - Minh Đăng vẫn cứ cúi người ôm chiếc mũi xót xa nhưng giọng nói thì đanh lại như đang giận dữ thật sự.
- Làm gì nào?
- Xâm phạm người của công chúng, và nặng nhất là hủy hoại cái đẹp.
Lần này thì Minh Đăng đã ngồi thẳng người lên, mắt bắn tia nhìn u ám về phía cô gái đang ngôi kế bên, chiếc mũi dọc dừa của anh đã đỏ ửng trông thật ngộ nghĩnh và có chút đáng yêu, nhưng trái lại với sự nghiêm túc của Minh Đăng, chưa được năm giây sau Thiên Thy lại phá lên cười ngặt nghẽo khiến cho Minh Đăng biết được cái mùi vị khó chịu khi bị người khác vì mình mà cười khoái trá như thế này, chỉ mới vài phút trước anh đã làm như thế với Thiên Thy.
- Không phải là hủy hoại mà là đang mài dũa cái đẹp. Anh thấy không, bây giờ mũi anh đỏ ửng lên trông rất đáng yêu.
Thiên Thy tỏ ra đắc thắc tột cùng, cô nháy mắt với chàng trai đang đơ người rồi đứng lên rời khỏi chiếc ghế trắng tinh, Thy thích thú chạy lại chơi đùa với sóng biển mặc kệ cho Minh Đăng đang tức điên lên với hai từ “đáng yêu”. Đúng là cái từ đó mà dành cho một chàng trai menly như anh thì quả là một sự “sỉ nhục” lớn. Xem như Thiên Thy đã thành công với âm mưu trả thù của mình rồi, cô quả thật là “ăn quả nào gieo quả nấy”, và đã lỡ ăn mà không gieo lại là không chịu được.
Bỗng chốc Thiên Thy bị xô ra xa vài bước khiến cho cô mất đà mà xém ngã nhào xuống mặt biển đang ánh lên nhưng tia nắng lung linh. Lập tức Thiên Thy quay người lại, là Minh Đăng đã đẩy cô, cô biết ngay mà, tên này đấu khẩu không được nên chuyển sang đấu lực chứ gì. Thiên Thy bật cười cho suy nghĩ vừa rồi, cô nhìn chàng trai đang đứng trên bờ cát đầy thích thú rồi vung chân đá nước biển vào người anh.
- Tức sao?
- Ừ.
Mặc dù chưa đặt chân xuống làn nước ven biển nhưng Minh Đăng đã ướt hết nửa người, tất cả cũng chỉ tại cú đá nước đầy thách thức kia. Thiên Thy đứng dưới làn sóng biển đang xô đều đặn, có vẻ như cô rất thích biển khi mà cứ nửa nô đùa với sóng nửa mời gọi khiêu khích Minh Đăng.
- Tức thì ra đây.
- Sẽ hối hận đấy!
- Không đời nào.
- Được.
Minh Đăng bắt đầu sải những đôi chân dài ra biển khơi, anh vừa đi vừa đá nước túi bụi vào người Thiên Thy khiến cô ướt từ đầu đến chân. Thiên Thy cũng cố gắng đá lại nhưng đôi chân ngắn của cô không tài nào địch lại đôi chân dài chắc khỏe của Minh Đăng, biết mình đang bị yếu thế nên Thy đành chạy đi để thoát khỏi những “vệt sóng biết bay” xuất phát từ đôi chân dài đáng ghét kia. Cô chạy nhanh trên làn nước đang nhấp nhô bởi những cơn gió còn Minh Đăng thì bắt đầu đuổi theo cô. Xem ra lần này Thiên Thy đã tự đưa mình vào thế thua khi hóng hách kêu Đăng ra biển rồi. Chẳng mấy chốc Minh Đăng đã túm được cổ áo của cô gái nghỗ nghịch kia, rồi tiện tay bế Thy lên khỏi mặt nước khiến cô la oai oái.
- Minh Đăng! Thả em xuống! Anh đang làm cái quái gì thế?
- Em đang đói phải không? Uống nước biển sẽ rất mau no đấy.
- Sao?
Nói rồi Minh Đăng bế Thiên Thy ra xa hơn và thả cô xuống cái “tủm” không thương tiếc. Thiên Thy bây giờ đang sặc sụa vì một ngụm nước biển đang ở trong miệng và cả thân thể đang vùng vẫy dưới làn sóng mặn chát, khó khăn lắm mới có thể ngoi đầu lên khỏi mặt biển.
- MINH ĐĂNG! ANH ÁC NÓ VỪA THÔI.
- Ác mới trị được em, nhóc à!
Minh Đăng vẫn cứ đứng im đó nhìn Thiên Thy đang khổ sở vì cay mắt với nụ cười đầy thích thú nhưng chưa được vài giây sau chính anh cũng bị ngã xuống biển bởi cái kéo áo bạo lực của Thy, cô thừa cơ hội lấy tay ấn đầu Đăng xuống nước rồi cất giọng khoan khoái nói to.
- Ai ác hơn ai nào! Đừng coi thường em như thế chứ trị được em ư? Anh chưa đủ trình.
Mặc kệ cho cái đầu Minh Đăng đang ngúc ngoắc lia lịa dưới mặt nước, Thiên Thy vẫn cứ cố ấn mạnh nó xuống sâu thêm cho đến khi cảm nhận được Minh Đăng nãy giờ đang ôm eo cô, Thy mới giật mình thôi không nắm tóc anh nữa.
Tung mái đầu thật mạnh ra khỏi nước biển, Minh Đăng thở ra một hơi dài rồi tranh thủ hít một ngụm không khí căng đầy lồng ngực, hai tay anh vẫn giữ chặt lấy eo của Thiên Thy không rời nhưng có lẽ bây giờ cô đã không còn quan tâm đến chuyện đó nữa, điều Thy để ý bây giờ là khuôn mặt Minh Đăng lúc mới nhúng nước xong trông thật đẹp và cuốn hút, còn cuốn hút hơn cả tối hôm qua lúc anh mới tắm xong. Tim Thiên Thy bắt đầu đập mạnh rồi muốn văng ra khi Minh Đăng nhanh chóng kéo cô vào lòng và chiếm lấy bờ môi mặn chát vì nước biển của Thy.
Thiên Thy chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đôi môi cô đã bị Minh Đăng “khóa” thật chặt bằng chính bờ môi mỏng của anh. Hai bàn tay Đăng áp chặt vào đôi má đang ửng hồng phần vì hốt hoảng, phần vì ngượng ngùng của Thiên Thy, đôi mắt cô mở to hết cỡ vì ngạc nhiên lẫn hoảng sợ nhìn khuôn mặt đa tình đang nhắm nghiền mắt.
Lần đầu tiên trong suốt mười tám năm qua Thiên Thy có cảm giác trong người nóng ran như thế này, nóng đến nỗi chân tay loạng quạng không thể làm bất cứ việc gì nữa, tâm hồn cũng trở nên u mê mất dần ý thức.
Ánh nắng vẫn chiếu rọi khắp mặt biển, những con sóng vẫn cứ vô tình xô vào bờ cát trắng, làn gió vi vu vẫn cứ mải chơi đùa với hàng dừa xanh và giữa biển khơi có hai trái tim đang đập loạn xạ liên hồi, hai con người đang phải đối mặt với những cảm xúc thật hỗn độn trong chính bản thân, là hoang mang, là ngọt ngào, là hạnh phúc, là mông lung… và cả hai đang dần dần tìm lại cảm xúc yêu thương mà bao nhiêu năm qua họ đã thất lạc.
Nhưng liệu nụ hôn ấy là sự khởi đầu cho niềm hạnh phúc…
Hay báo hiệu rằng bao phong ba bão táp đang sắp sửa ập đến vào một tình yêu mới chớm nở??
Tôi gặp lại anh dưới trời mưa lạnh buốt…
Tôi yêu anh giữa biển khơi sóng gào…
Nên…
Tình tôi chẳng thể bình yên…
Trần Thiên Thy.