Bật nhạc trước khi đọc
Không phải lúc nào tình yêu đến cũng là điều hạnh phúc…
Không phải trong ngọt ngào sẽ không còn sự đắng cay…
(Hali)
Những cơn gió ngày càng thổi mạnh hơn khiến từng đợt sóng xô thật hung dữ như muốn cuốn hai con người đang đứng trên biển trôi theo chúng. Nhưng Minh Đăng dường như chẳng thèm đoái hoài gì đến những ngọn sóng bạc đầu đang thét gào ở dưới chân mình, đôi tay anh vẫn cứ ôm chặt lấy Thiên Thy và bờ môi ấy vẫn cứ lì lợm “khóa chặt” đôi môi nhỏ bé tội nghiệp của người gái anh yêu khiến cô trở nên khó thở. Bỗng chốc có những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô gái chảy xuống môi của cả hai rồi hòa vào đầu lưỡi mặn chát.
Đến lúc này Thiên Thy không thể thở được nữa, cô thực sự cảm thấy bị tổn thương khi Đăng có những hành động như thế. Minh Đăng, anh ta xem cô là gì mà muốn ném thì ném muốn hôn thì hôn? Rốt cục tại sao Đăng lại làm thế với cô kia chứ? Sự rung động của trái tim chỉ mới vừa thấp thỏm lúc nãy nhưng bây giờ đã nhường chỗ cho sự tức giận và hoang mang đang bủa vây khắp con người của cô gái bé nhỏ. Thiên Thy khẽ nhắm mắt lại, cô cắn nhẹ vào môi Minh Đăng rồi dùng hết sức bình sinh của mình mà đẩy con người lì lợm kia ra khỏi người khiến Đăng chao đảo lùi lại phía sau. Lấy tay quẹt mạnh đi bờ môi đang tê dại vì bị kìm chặt quá lâu, Thiên Thy run run nhìn chàng trai đang đứng trước mắt mình mà nói bằng giọng đứt quãng.
- Anh điên rồi! Tại sao anh lại làm thế?
Thiên Thy vừa nói vừa thở dốc, khóe mắt cô đã trào ra những giọt thủy tinh trong suốt nhưng thật khó để thấy chúng vì đã bị nước biển che lấp đi tất cả. Lúc này Minh Đăng đã đứng cách Thiên Thy chỉ một bước chân, đôi mắt trầm tư của anh đang chú mục vào cô gái đứng trước mặt như muốn nói bao điều nhưng sao chẳng thể cất lên được thành lời. Nuốt những nghẹn ngào vào trong cổ họng để đè nén những cảm xúc đang trực trào bùng phát, Minh Đăng chỉ có thể thều thào thốt ra những lời nói vụng dại để rồi cái anh nhận được chỉ là niềm đau và sự tiếc nuối.
- Là để trừng phạt cho những hành động bạo lực thái quá của em.
CHÁT
Vừa dứt câu nói với đôi mắt âm u khó hiểu, Minh Đăng đã bị Thiên Thy tát cho một cái rất mạnh vào má khiến anh cảm thấy đau rát khắp một bên mặt.
- ĐỒ TỒI.
Trong cơn gió biển thổi lồng lộng giận dữ có một cô gái đang cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi nơi mà chỉ vài tiếng trước đối với cô là cả một thiên đường trong tiếng nhạc êm đềm cùng gió, bỏ lại chàng trai đang đứng ngây người nhìn theo bóng cô mà lòng dâng lên một nỗi đau quặn thắt còn hơn là cái rát đang dày xéo trên mặt anh.
“Thiên Thy! Anh xin lỗi!
Là tại anh đã không kiềm chế được…
Là tại anh chỉ muốn lấy sự ngọt ngào để trừng phạt cho những bạo lực của em…
Nhưng có lẽ anh đã phạm sai lầm khi bày tỏ tình cảm như thế đối với một cô gái đã chịu nhiều tổn thương như em nhưng lại không dám thừa nhận…
Là anh sai khi đã quá vội vàng rồi! Phải không em…”
Sự vội vàng khiến anh đau nhói…
Sự vội vàng khiến em tổn thương…
Em bỏ đi, anh đứng lại, chỉ còn tiếng sóng xô nghe quặn thắt lòng…
Vẫn là biển xanh nhưng sóng xô chẳng hề nhẹ nhàng, Minh Đăng cứ đứng đó dõi theo bóng dáng đang khuất dần của người con gái anh yêu, anh cứ đứng như thế như chẳng thể nhấc chân lên được mặc kệ cho những ngọn sóng mạnh bạo đang muốn vùi dập anh xuống lòng đại dương bao la đáng sợ và trong tận đáy mắt sâu thẳm có những giọt lệ chảy ngược vào tim, cay đắng đến xé lòng.
“Dẫu biết là sẽ rất khó khăn nhưng anh không bao giờ từ bỏ tình yêu này đâu, vì em mà anh có thể đối đầu với tất cả, kể cả người thân của anh nhưng anh chỉ sợ tình yêu của mình lại vô tình khiến em tổn thương một lần nữa. Rốt cục anh phải làm như thế nào đây? Hả Thiên Thy?”
~oo~
Trên con đường tấp nập người qua lại, có một cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình đang cố gắng chạy thật nhanh dù bàn chân trần đang bị rỉ máu, cả thân thể cô đang run lên bần bật vì nước biển đã ngấm vào da thịt, vị muối mặn nhỏ xuống chỗ bàn chân đang chảy máu khiến nó đau xót tột cùng. Bất giác Thiên Thy vấp ngã nơi vỉa hè đông người, mặc kệ những ánh mắt hiếu kì đang dán chặt vào người mình, cô bật khóc như một đứa trẻ bị đi lạc. Lần đầu tiên Thiên Thy phải đối diện với những cảm xúc xáo trộn như thế này.
Thực ra Thiên Thy bỏ chạy không phải tất cả chỉ vì nụ hôn và câu nói vô tâm của Minh Đăng mà điều cô sợ nhất là những yêu thương bất chợt mà Đăng dành cho cô, những hành động, cử chỉ của anh ấy đã khiến cho trái tim của cô đã rung động biết bao lần và nếu như không nhanh chóng rời xa chúng thì cô sợ là mình sẽ yếu lòng mà quen với những hành động yêu thương ấy rồi chẳng hề muốn rời xa. Không thể phủ định là từ lúc biết Jonh là Minh Đăng, Thiên Thy đã luôn nghĩ đến anh và chỉ trong một ngày qua, trái tim ngang ngược của Thy cứ đập lên dồn dập mỗi khi Minh Đăng “dở trò” với cô và sau tất cả những lần đó, Thiên Thy đã tự trấn an mình đó chỉ là những trận cảm nắng trong phút chốc, sẽ qua nhanh thôi nhưng cho đến khi Minh Đăng đặt lên môi cô một nụ hôn đầu đời, Thy mới có thể cảm nhận rõ ràng là trái tim cô đã có một thứ gì đó gọi là tình cảm với anh và nó không hề đơn thuần như một trận cảm nắng.
Liệu nó có thể được coi là tình yêu? Không! Không đời nào, Thiên Thy chưa bao giờ tin rằng thứ đó tồn tại thực sự trên cõi đời này cả. Nếu có thứ gọi là tình yêu chân thật thì ba đã không dễ dàng quên đi mẹ cô để sống vui vẻ với một người đàn bà khác. Nếu hai từ “tình yêu” mãnh liệt như người ta nói thì tại sao lại có thêm hai từ “chia tay”? Đối với Thiên Thy, tình yêu đôi lứa chỉ là những thứ tình cảm dư thừa nhưng lại khiến con người ta dễ dàng luỵ vào nó để rồi bản thân sẽ đau khổ, yếu đuối vậy nên cô sẽ không bao giờ cho phép mình sa vào “lưới tình” dù người người “giăng lưới” có là ai đi chăng nữa. Cô không muốn mình bị luỵ bởi bất cứ thứ gì nhất là thứ mang tên tình yêu. Phải! đó chỉ là những hỗn độn nhất thời mà thôi.
Sau một hồi ngập ngụa trong cảm xúc của chính mình, Thiên Thy đã lấy lại được suy nghĩ vững chắc mà bấy lâu nay cô đã dùng để định nghĩa về tình yêu, những giọt nước mắt ngập tràn trên khuôn mặt xinh xắn đã được gió hong khô tự lúc nào, cô gái đứng dậy và tiếp tục bước đi trên bàn chân vẫn còn chảy ra những giọt máu tươi đỏ chót nhưng lần này là đi chứ không phải chạy. Một tướng đi yếu ớt nhưng thật kiên cường…
“Thiên Thy! Tao sẽ không để mày yếu đuối như thế này thêm một lần nào nữa đâu. Tao hứa đấy”
Ngôi biệt thự trắng nằm đơn độc trên bãi cỏ xanh cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Thiên Thy, cô lê chân bước vào một cách uể oải như một cái xác không hồn, chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn vương mùi biển xanh nhưng đã nhăn nheo vấy bẩn trông thật tội nghiệp, đôi bàn chân đã thôi rỉ máu nhưng vẫn còn đỏ bởi những vệt máu khô. Chưa kịp nhấc chân để bước lên bậc tam cấp để đi lên cầu thang, Thiên Thy đã phải hứng chịu những lời nói chua chat của người phụ nữ ăn vận quyền quý đang ngồi trên chiếc salon đen ở phòng khách. Thấy bộ dạng của Thiên Thy lúc này, mụ dì ghẻ không khỏi ngạc nhiên đến kinh tởm.
- Ôi trời ơi! Cô còn biết đường mà vác cái mặt về nhà sao? Còn dám đi qua đêm nữa cơ đấy, nhìn lại bộ dạng mình coi, thật là “nhơ nhuốc bẩn thỉu”. Mới có tí tuổi mà đã làm trò “người lớn”. Không ngờ cô lại là loại con gái như thế! Thật là kinh khủng, đúng là lúc trước tôi bị điên nên mới nghĩ đến chuyện cho cô lấy Tiến Hào mà.
Bỏ ngoài tai những lời nói có hàm ý cay độc xấu xa, Thiên Thy vẫn cất bước lên cầu thang chẳng thèm liếc nhìn bà Mỹ lấy một cái, cô mở cửa phòng rồi nằm phịch xuống giường, mắt nhìn thao láo lên trần nhà. Những tưởng khi về đây Thy sẽ thoát khỏi hình ảnh của ai kia nhưng cô đã sai lầm hoàn toàn. Nhìn lại căn phòng của mình, bất giác Thiên Thy lại nhớ đến căn phòng đầy “sao” của Minh Đăng, nó rất ấm cúng chứ không hề lạnh lẽo như thế này, và lúc quay sang bức tường cạnh đầu giường, cô lại nhìn thấy tấm hình được phóng thật to của anh, Thy nhớ cả khuôn mặt đểu và những cử chỉ chăm sóc nhẹ nhàng của Đăng khi anh bôi thuốc vào chân cô nữa. Bỗng chốc Thiên Thy muốn trở lại ngôi nhà gần biển đó nhưng chỉ trong giây lát cái suy nghĩ đó đã bị chính cô gạt phăng nó ra khỏi đầu mình. Thở dài một cách não nề mệt mỏi, Thiên Thy nhăn mày khó chịu và cảm thấy trái tim mình thật đáng ghét, từ khi nào mà nó đã trở nên thật ngang ngược, lúc nào cũng hướng đến những điều mà đầu óc cô không hề muốn nghĩ đến thế này. Thật là khó chịu!
tuổi đã không còn nhỏ để ủ ấp những mộng mơ viễn vộng.
Nhưng nó vẫn chưa đủ lớn để có thể đứng vững trong một mớ cảm xúc chênh vênh...
oo
Ánh nắng của ngày mới xen kẽ qua từng phiến lá, vô tư nô đùa cùng những học trò năng động ở dưới sân trường trông thật rộn ràng, chẳng bù cho không gian yên tĩnh vắng lặng của tầng hai của Hernman, ở dãy hành lang vắng, Thiên Thy đang đứng thả hồn vào gió mà lòng u uất một nỗi nhớ không tên, đêm hôm qua, ngay cả trong giấc ngủ cô cũng thấy hình ảnh của Minh Đăng đang ở cạnh bên mình và bây giờ cũng thế, không lúc nào trong tâm trí cô không nhớ về anh, chẳng ai có thể biết được Thiên Thy đang khổ sở thế nào khi đang phải giằng co với con tim và lí trí. Trên khuôn mặt được nắng ôm yêu, cô gái lại thở dài thật não nề, nhưng bỗng chốc đôi mắt Thiên Thy khẽ nhíu lại khi vô tình chạm phải hình ảnh của cậu học sinh nào đó đang bước đi dưới sân trường. Cậu học sinh ấy có phong cách ăn mặc rất bụi, áo sơ mi trắng chẳng thèm bỏ vào thùng lại còn để hở bộ ngực rắn chắc khi không cài nhưng chiếc nút áo ở phần trên, cậu ta có dáng đi thật bất cần khi hai tay đút túi quần còn đôi mắt gần như là vô cảm theo sau cậu học sinh ấy chẳng phải ai xa lạ mà là Trúc Anh, bạn thân của Thiên Thy và nếu như không lầm cậu bạn kia chính là Bảo Duy – cậu em kute boy của cô.