Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

chương 62: 62: tận thế tôi lỡ quá trớn 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt trời chói chang, rõ ràng là đã vào thu, thế mà vẫn nắng hơn mức bình thường, tia UV gay gắt tựa hồ như muốn hong khô người, không ai dám mặc quần áo ngắn để lộ da thịt ra ngoài, bởi vì chỉ cần tiếp xúc với một chút ánh nắng thôi sẽ lập tức bị cháy đen thui.

Mặc dù là ban ngày, nhưng trên đường vẫn không có bao nhiêu người, thậm chí ngay cả mấy động vật nhỏ như chó mèo cũng không có.

Bỗng nhiên, không biết từ đâu truyền đến một tiếng tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó, một tràng tiếng kêu rên cùng với khủng bố còn hơn cả tiếng thú dữ gào thét truyền đến, hình ảnh vốn dĩ rất yên tĩnh an bình lại như bị một con dao cắt qua rách toạc.

"Cứu mạng!"

"Có quái vật!"

"Quái vật...!quái vật ăn thịt người..."

"A! Cứu...!Cứu tôi..."

Liên tiếp tiếng kêu cứu truyền đến, đâu đâu cũng có người chạy trốn, trên mặt mang theo biểu tình khủng hoảng, bọn họ vừa chạy vừa nhìn về phía sau, đằng sau một đội quân giống như con người, nhưng rõ ràng đã không phải là con người, tang thi máy móc di động, âm thanh cao vút đi về phía trước.

Dường như khớp đầu gối và cánh tay tựa hồ không thể hoạt động linh hoạt theo ý mình, mỗi một động tác đều như là cương thi, theo động tác, trên mặt trên người còn không ngừng rơi xuống mấy miếng thịt thối rữa.

Chúng nó lao về phía con người, há mồm liền mạnh mẽ cắn chặt, lôi kéo, ngậm trong miệng từng khối thịt đỏ tươi tràn đầy máu tươi, máu còn bắn tung tóe đầy người, thuận theo khóe miệng tí tí tách tách chảy xuống, chỉ một lát sau miệng vết thương từ đỏ biến thành đen.

Người bị cắn co giật mạnh một trận, thân thể cũng dần dần cứng ngắc, đột nhiên đồng tử co lại từ từ không có tiêu cự, còn chưa kịp bị gặm nuốt sạch sẽ, thân thể bỗng nhiên nhúc nhích một chút, tựa hồ như đang thích ứng với thân thể mới của nó, sau đó liền như thói quen sáp nhập vào đại quân tang thi phía sau, men theo âm thanh không hề có mục tiêu lao về phía con người, đầy đầu chỉ có một ý nghĩ muốn ăn thịt.

Toàn bộ thế giới đều như rơi vào địa ngục đầy khủng bố, con người trốn ở trong phòng, run lẩy bẩy từ cửa sổ nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra bên ngoài.

Còn có một số ít người không biết vì sao lại rơi vào giấc ngủ sâu, ngủ ở nơi cũng khá an toàn, nhưng ở trong mộng lại bị tang thi cắn nuốt, rốt cuộc không thể tỉnh lại.

"Hộc...!Hộc..." Trình Diệp mơ thấy ác mộng, cơ thể hơi co lại, từ trên giường vươn mình ngồi dậy.

nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, cậu muốn vóc dáng cao hơn sao?"

"..." Trình Diệp dùng sức chà chà gương mặt có hơi cứng ngắc, vén chăn lên đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn con người bên ngoài đang chạy loạn, nghe bọn họ phát ra tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu cứu bất lực, mặt không cảm xúc nói, "Cảm ơn, chỉ mong là vậy."

oan ức: "Cơ sở dữ liệu của tôi hiển thị như vậy mà, thanh thiếu niên đột nhiên rơi vào giấc ngủ dài, đây chính là cơ thể đang trong thời kỳ phát triển, sẽ còn cao to hơn nữa."

Trình Diệp không có tâm tình nghe nó biện giải xem cơ thể này đến tột cùng có phải là thanh thiếu niên hay không, cậu vừa nãy nằm mơ, trong mơ có một người không thể ——

Người kia đang quỳ ở trước mặt cậu cầu xin cậu tha thứ, hắn nói mình sai rồi, lại nói mình không có tin bạch liên hoa, chỉ là Trình Diệp cậu bị bạch liên hoa hại chết, không muốn nghe hắn giải thích.

Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, chi tiết cụ thể trong mơ cậu đã không nhớ rõ, nhưng nam nhân gầm gừ như thú dữ như tiếng gào của những người mong may mắn có thể sống sót dưới móng vuốt của tang thi ở dưới lầu kia, tuyệt vọng lại thê lương, giống như một con dao nhỏ mạnh mẽ cứa vào trong lòng.

Trình Diệp theo bản năng giơ tay, đầu ngón tay chạm vào lồng ngực đang chậm chạp đập từng nhịp, "Tê ——" kêu thành tiếng, thật là có chút đau.

Trong mơ nam nhân giống như muốn đem cậu khảm vào trong thân thể hắn vậy, hai tay như kìm sắt chặt chẽ ôm siết lấy cậu, hắn mạnh mẽ gặm cắn lỗ tai cậu, cơn đau khiến Trình Diệp nhíu chặt mày, cậu muốn giãy dụa, nhưng ngay cả một chút không khí đều không có, bị nam nhân ôm không có kẽ hở, chỉ như vậy thôi, Trình Diệp thậm chí cảm thấy nam nhân muốn lột da bằm xương cậu, nuốt vào bụng.

Hắn lớn tiếng chửi bậy, trong miệng ác độc nói, trách cứ Trình Diệp tại sao lại rời đi, cứ một lần lại một lần như vậy.

Rõ ràng không phải như vậy, cậu không phải chủ động muốn rời đi, cậu là bị bạch liên hoa hại chết.

"Đại Diệp Tử? Cậu sao vậy, không thoải mái ở đâu sao?" nhận ra được tâm tình dị thường gợn sóng của cậu, lo lắng hỏi.

"Không có gì, có hơi đau đầu.

" Trình Diệp dùng sức xoa huyệt thái dương, muốn đè xuống tâm lý phiền muộn và cảm giác buồn nôn xông tới.

Đã sống hai đời, vừa nghĩ tới hai người kia vẫn không thể khống chế được mà muốn ói.

"Có thể là cơ thể còn chưa thích ứng với dị năng, cậu chờ một chút, tôi cho cậu thêm một buff...!Hiện tại cảm thấy tốt hơn chưa?"

"Ừ, cảm ơn."

"Há, dị năng của tao là cái gì?"

tự hào nói: "Muốn cái gì sẽ có cái đó!" Thế giới này bởi vì bản thân nhân loại tiến hóa huyền ảo, nó có thể buff tùy ý hơn không ít.

Chỉ cần là dị năng trên thế giới này từng xuất hiện, đều có thể thông qua điều chỉnh gen giúp Trình Diệp kích thích ra dị năng đó.

Cho nên, hiện tại Trình Diệp tương đương với toàn bộ dị năng giả, chỉ là vì bị giới hạn bởi tố chất cơ thể của nguyên chủ, đẳng cấp dị năng ban đầu sợ là không thể quá cao.

Sau khi Trình Diệp nghe xong cũng không kích động mấy, ngoắc ngoắc khóe môi nói một tiếng cảm ơn.

cho là cậu còn đang suy nghĩ đến Tấn Nguyên, lúng ta lúng túng cũng không dám nói nhiều.

Trình Diệp thức dậy, trước tiên uống một ly nước lạnh, dư quang liếc người dưới lầu bị một đám tang thi ép vào trong góc, cuối cùng phí công quơ hai tay liền bị từng chút từng chút một gặm rơi mất cánh tay và ngực, biến thành tang thi cũng không thể đứng lên nổi, chỉ có thể phát ra tiếng gầm nhẹ ngao ngao ngao không rõ ý tứ hàm xúc.

Đây là ngày đầu tiên của tận thế, rất nhiều người còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra đã triệt để không còn ý thức, Trình Diệp nhìn sơ nội dung dữ liệu thế giới trong đầu qua một lần, trầm thấp nỉ non một tiếng không nói nên lời, quay người mở tủ quần áo, lấy ra một cái ba lô leo núi nguyên chủ mới chỉ dùng một lần, tùy tiện nhét vào bên trong mấy bộ quần áo, lại moi tủ miễn cưỡng tìm ra mấy bao đồ ăn vặt, vội vã thu thập xong đồ đạc nhanh chóng xuống lầu.

Cậu mở tủ lạnh, lại phát hiện ngoại trừ mấy quả dưa chuột và cà chua sắp hư thì ngay cả sủi cảo đông lạnh cũng không có.

Trình Diệp haizz một tiếng, căn cứ theo trí nhớ trong đầu mở kệ tủ TV, bên trong có một bao đồ ăn vặt lớn, cậu nhét toàn bộ vào trong balo.

cũng bị cậu cảm hoá làm cho luống cuống tay chân, vội vội vã vã nói: "Đại Diệp Tử, tôi cho cậu một dị năng không gian, cậu thử xem đi." Trình Diệp đang cố gắng lại khó khăn đem hết tất cả thực phẩm đều nhét vào trong balo, bởi vì đóng gói chân không diện tích quá lớn, mỗi bao đồ ăn vặt đều phải thả khí, rất phiền phức.

Trình Diệp nhíu mày: "Dị năng không gian?"

đắc ý nói: "Dị năng không gian? Không không không! So với dị năng không gian khô cằn chỉ có thể chứa đồ thì tốt hơn nhiều, đây là một bí cảnh nhỏ, có sông có núi, có linh khí, là một thế giới nhỏ có thể sản sinh ra sinh mệnh mới."

Trình Diệp cũng đã xem qua tiểu thuyết tận thế, cho nên rất nhanh liền hiểu ý , đồng thời học xong cách dùng tinh thần lực, thành thục điều khiển bí cảnh nhỏ.

Bởi vì thời gian gấp rút, cậu trước tiên đơn giản dùng tinh thần lực nhìn sơ qua, bí cảnh chia thành hai không gian trên dưới, mặt trên là đào nguyên tiên cảnh, nên có hay không nên có đều có, thậm chí còn có nhà kiểu tây nhỏ ba tầng, rất là hiện đại, nhưng phía dưới là tầng hầm, tinh thần lực tiến vào thì thấy một mảnh đen thùi chỉ có thể nhìn thấy phần bên trên và sàn nhà, hoàn toàn không thể chạm tới bốn phía vách tường.

giải thích: "Điều này nói rõ không gian dưới lòng đất là vô cùng lớn, chỉ cần cậu muốn, có thể chứa toàn bộ thế giới."

Trình Diệp: "..." Mày chắc là nhân viên bộ phận quảng bá nhỉ?!

lại nói: "Thời gian trên bí cảnh tương ứng với thời gian bên ngoài, nếu như đồ ăn bỏ vào sẽ biến chất theo thời gian, nhưng trong tầng hầm lại không giống như vậy, lúc cậu bỏ vào như thế nào thì lúc lấy ra cũng như vậy, thời gian của nó đều ngưng đọng."

"...!Thần kỳ như vậy sao?" Trình Diệp kinh ngạc.

"Sao, cậu không tin tôi?" Bị hoài nghi oan ức lại tức giận, nỗ lực biện giải cho mình, "Cậu không tin thì có thể thử xem! Xem thử tôi có lừa cậu không!"

"...!Được được được, tao tin mày, này có cái gì hay mà thử, chẳng lẽ lừa tao, mày sẽ được trích phần trăm tiền thưởng?" Trình Diệp lườm một cái, tận lực lục tìm đồ ăn ở mọi ngóc ngách trong nhà.

"Không được không được, cậu nhất định phải thử!" như người nỗ lực hiến vật quý nhưng lại bị nghi ngờ, tính tình trẻ con ương bướng, ở trong đầu Trình Diệp khàn giọng mà rống lên, so với tang thi bên ngoài còn ồn ào hơn, làm cho Trình Diệp đau cả đầu, ngồi xổm trên đất lâu đứng lên thiếu chút nữa ngã nhào xuống sàn nhà.

hết hồn, kỳ thực nó cũng không phải cố ý muốn gây sự, chẳng qua là cảm thấy tâm tình Trình Diệp không tốt, đùa cậu nói chuyện, tìm niềm vui cho cậu thôi, muốn làm cho Đại Diệp Tử thoải mái, ai dè lại còn làm rối hơn.

"Cậu không sao chứ, Đại Diệp Tử, chẳng lẽ là buff còn chưa có tác dụng, cậu chờ một chút, tôi kiểm tra lại, không thể nào, rõ ràng tôi vừa nãy đã cường hóa cơ thể của cậu đến cao nhất có thể mà!"

"Đm, mày có thể im lặng một chút không, còn tiếp tục náo loạn nữa tao sẽ chảy máu não mà chết!" Trình Diệp mệt mỏi rót một ly nước nóng, dùng tinh thần lực bỏ ly nước vào tầng hầm.

Tầng hầm không có ánh sáng, nhưng vì có tinh thần lực mà không cần dùng mắt để kiểm tra, cho nên hoàn toàn không ảnh hưởng đến thị giác, trong nháy mắt khi ly nước nóng tiến vào tầng hầm, Trình Diệp thậm chí có thể nhìn thấy hơi nước vốn đang lượn lờ đột nhiên dừng lại, phảng phất như thời gian lập tức ngưng lại.

Tuy rằng đã sớm nói trước công dụng của tầng hầm, nhưng Trình Diệp vẫn ngạc nhiên há to miệng, rất cho hệ thống mặt mũi, thổi phồng nói: "Lợi hại! Có thể dự trữ được lương thực rồi, không cần biết tận thế kéo dài mấy năm, tao cũng sẽ không bị chết đói!"

được khen, nếu có thực thể nói, cái cổ của nó có lẽ đã đỏ bừng lên rồi.

Giọng điệu Đại Diệp Tử khen hệ thống thật là ôn nhu thật là mềm mại làm sao, thật muốn dụi dụi ôm ôm Đại Diệp Tử.

Đại Diệp Tử phải là như vậy chứ, biểu tình đa sầu đa cảm như Lâm Đại Ngọc không thích hợp với cậu chút nào, cười híp mắt sẽ đẹp hơn nhiều, bởi vì nguyên chủ nhỏ tuổi, trên mặt còn mang theo chút trẻ con, má phúng phính, chân mày cong cong, má phải lõm xuống một vết nhỏ, cực kì đẹp mắt.

Cũng không biết là trước đây không phát hiện, hay là do quá gầy, đều không chú ý tới đặc điểm mang tính biểu trưng như vậy, thực sự là tiếc nuối, bất quá bây giờ nhìn thấy cũng không trễ, thật là...!Đáng yêu! Không có chút yêu diễm nào!

cảm thấy vỏ ngoài kim loại của mình đều đang mơ hồ nóng lên, nó xấu hổ nhăn nhó nói: "Kỳ thực dị năng tôi mô phỏng cho cậu so với dị năng giả ở thế giới này lợi hại hơn rất nhiều, bọn họ là bởi vì hoàn cảnh biến dị dẫn đến đột biến gen, nhưng cậu là do tôi có mục đích mà kích thích ra, đương nhiên phải biến dị hoàn hảo hơn bọn họ, cũng thuần túy hơn, chỉ cần đẳng cấp tăng lên thì ở thế giới này cứ nghênh ngang mà đi, toàn thiên hạ không đối thủ, tuyệt đối là điều chắc chắn!"

"Uây!" Trình Diệp khiếp sợ há mồm, cười híp mắt nói, "Mày cũng thật là lợi hại!"

"Cũng không đến mức như vậy!" cảm thấy mình đều sắp nở mũi, cơ sở dữ liệu của nó rối tinh rối mù, cái gì cũng không hiển thị rõ ràng nữa.

Trình Diệp cong cong khóe môi, thật sự là con nít mà, còn muốn được vuốt lông!

Cậu bỏ một ít đồ dùng ở trong balo, cánh tay vung một cái, quay người liền muốn xông ra khỏi cửa, "Đinh đoong ——" một tiếng, Trình Diệp theo bản năng sờ sờ túi, tầm mắt ở trên đất chuyển một vòng, xác định một miếng ngọc bội phỉ thúy xanh biếc, con ngươi từ từ nheo lại.

Cậu nhặt ngọc bội lên, lộn qua lộn lại nhìn nhiều lần: "Này là cái gì?"

nhìn vài lần, không chắc chắn nói: "Đây cũng là vật trung gian giúp ra vào bí cảnh giống cậu, chỉ có một khối ngọc bội như vậy thôi cũng nói rõ chỉ có một người có thể cộng hưởng với bí cảnh nhỏ của cậu."

Chỉ là vô duyên vô cớ sao lại xuất hiện một đồ vật như vậy, nó không nhớ mình có làm ra vật này.

Dù sao Đại Diệp Tử cũng không có bạn đồng hành, căn bản không cần thiết nha!

Tận thế gian khổ, vì một ngụm nước anh em ruột đều có thể trở mặt thành thù, huống chi là tiểu bí cảnh nghịch thiên như thế, Trình Diệp siết chặt ngọc bội trong tay, điều động tinh thần lực, quả nhiên là đồ vật có linh khí, ánh mắt Trình Diệp chớp chớp, cũng chưa từng cân nhắc qua việc chia sẻ bàn tay vàng của mình cho những người khác.

Cậu không tin bất cứ ai.

Đương nhiên, ngoại trừ .

Thiếu chút nữa liền kháng nghị: "..." Này còn tạm được.

Mắt thấy sắc trời dần tối, Trình Diệp còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian suy nghĩ, vì lý do an toàn, cậu đem ngọc bội ném vào bí cảnh, đeo balo đứng ở cửa chờ đợi thời cơ lao ra.

"Anh!" Phía sau truyền đến một tiếng kêu yểu điệu, lưng Trình Diệp cứng đờ, chậm rãi xoay người, một người con gái mặc áo ngủ cột dây ở eo tầm mười bảy mười tám tuổi, mặt mày hoảng sợ đứng ở phía sau cậu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio