Tui nhắc lại đại từ nhân xưng của TG này nha:
- Công: Hắn
- Thụ: Cậu
- Bạch liên hoa: Cô, cô ta
- Nam : Hắn ta (Đọc xong chương này mn sẽ biết n là ai)
Xưng hô:
Trình Diệp - Hệ thống: Tao - Mày
Hệ thống - Trình Diệp: Tôi - Cậu
Còn với các nhân vật còn lại sẽ tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi xưng hô.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Người gọi cậu lại là em gái của cậu, Trình Bạch Nghiên.
Trình Diệp quay đầu lại, đối diện với đôi mắt mờ mịt, cậu hé mắt, đang định không nhìn, ai biết cô ta phi thường dũng mãnh, cô nhìn đồ đạc phía sau Trình Diệp, trực tiếp đi tới gắt gao kéo tay Trình Diệp lại: "Anh ơi, anh muốn đi ra ngoài sao? Bên ngoài toàn là quái vật, đều là quái vật ăn thịt người, anh sao có thể đi ra ngoài?"
Sau khi nhận ra tình hình hiện tại, liền nhìn thấy Trình Diệp cướp hết đồ ăn trong nhà rồi đi ra ngoài.
Nhìn cơ thể thon gầy của cô gái, Trình Diệp ha một tiếng, muốn hất tay của cô ra, nhưng đối phương nhìn qua thì gầy yếu, nhưng sức mạnh lại không hề nhỏ, móng tay dài đâm vào cánh tay trắng mịn của Trình Diệp, từng vết máu tràn ra ngoài.
Đm, sao tự nhiên lại đánh thức cô ta vậy, sớm biết như vậy đã không gom đồ ăn mà lao ra ngoài luôn rồi! Trình Diệp ở trong lòng tự trách bản thân, cậu ở trên cao nhìn xuống thảm trạng người ăn thịt người đầy kinh khủng bên ngoài, cô gái này lại coi cậu là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà không chịu buông tay, lườm nguýt!
Như vậy cũng tốt, mang theo bạch liên hoa bên người.
Sau khi tận thế hoàn toàn bùng phát khắp mọi nơi cậu còn muốn đi tìm, nhưng điều nghĩ đến bây giờ là muốn đi cứu người, Trình Diệp rùng mình, tự hỏi nếu như bạch liên hoa quá mức phiền phức, có thể trực tiếp rút dao ra giải quyết nhanh gọn lẹ hay không?
sợ hết hồn, vội vàng đem loại tư duy không bình thường này của cậu bóp chết từ trong trứng nước: "Không thể! Cậu phải dùng thiết lập bạch liên hoa hại chết bạch liên hoa hoặc là để bạch liên hoa thân bại danh liệt, cuối cùng không thể chịu nổi trong ngoài bất nhất, sống không được chết cũng không xong! Bạch liên hoa sẽ không dùng loại thủ đoạn bạo lực đơn giản mà thô bạo kia! Đại Diệp Tử! Xin cậu mau tỉnh táo lại đi! Bây giờ cậu mà giết bạch liên hoa, nhiệm vụ thế giới này coi như thất bại!!!!!!!"
Rất nhiều dấu chấm than làm Trình Diệp ý thức được nhiệm vụ xác thực không thể đơn giản như cậu tưởng tượng, cậu xẹp xẹp miệng, ấn ấn huyệt thái dương: "Được được được, tao không giết cô ta, mày làm ơn đừng gào lên nữa, mày mà còn la nữa, tao sẽ điên mất!" Trình Diệp nhe răng trợn mắt làm biểu tình người điên, gầm gừ một tiếng, "Người điên thì không thể tự chủ bản thân, nói không chừng tao sơ ý một chút liền giết chết người này!"
vội vàng ngậm miệng, nó oan ức đến mức cơ sở dữ liệu đều đang chấn động, há há mồm muốn nói cái gì đó nhưng lại nghĩ tới Trình Diệp nếu quả thật bị kích thích đến điên thì phải làm sao bây giờ, vội vàng ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
Trình Diệp: "..." Dễ lừa như vậy sao?!
Trình Bạch Nghiên là em gái cùng cha khác mẹ của Trình Diệp, mười bảy tuổi hay là mười tám tuổi nguyên chủ cũng không rõ lắm.
Cô em gái này và nguyên chủ quan hệ thân thiết cho lắm, dù sao gia tộc lớn đều có vài chuyện dơ bẩn, huống chi Trình Bạch Nghiên được sinh đi lúc mẹ của nguyên chủ còn sống, hơn nữa nguyên chủ vẫn luôn hoài nghi mẹ mình đột nhiên bệnh chết có liên quan đến mẹ của Trình Bạch Nghiên.
Lúc tận thế xảy ra, mẹ Trình Bạch Nghiên và cha của hai người đã đi du lịch, chỉ còn lại hai người bọn họ ở nhà.
Trong dữ liệu thế giới nguyên chủ là người nói năng chua ngoa nhưng tâm lại dễ mềm lòng, tuy rằng có lúc không ưa tác phong làm việc của cô em gái này, nhưng cậu cũng không muốn để người em gái này chết, cho nên sau tận thế bùng nổ, nguyên chủ vẫn luôn che chở em gái, hai người trốn ở trong biệt thự ăn đồ ăn còn sót lại nên cũng không còn quá nhiều đồ ăn, mãi đến khi bạn trai của Trình Diệp tìm tới cửa.
Bạn trai nguyên chủ tên là Trịnh Phi, là bạn học cấp ba của Trình Diệp, nghe nói nhất kiến chung tình với nguyên chủ, từ lần đầu tiên gặp mặt liền bắt đầu theo đuổi nguyên chủ, nhưng bởi vì bản thân nguyên chủ không thích con trai, cho nên luôn từ chối.
Nhưng không hiểu vì sao đối phương như tiểu Cường đánh mãi không chết, mặc dù nguyên chủ nói lời ác độc, đối phương cũng chưa từng từ bỏ, mãi đến sinh nhật mười tám tuổi của nguyên chủ vào tháng trước, Trịnh Phi vắt hết óc làm cho nguyên chủ một bữa tiệc sinh nhật cực kỳ lãng mạn, hoa tươi lót đường, bồ câu trắng ục ục ục đậu bên người, khinh khí cầu bảy màu bay tán loạn đầy trời, như một lễ cưới.
Nguyên chủ là người sống tình cảm, từ khi mẹ qua đời, chưa có ai đối xử chân thành với cậu như thế, hơn nữa nhân sinh có thể có mấy cái năm năm, Trịnh Phi thế mà lại đem năm năm thời kỳ trưởng thành quý giá nhất đều lãng phí ở trên người cậu, đầu óc cậu nóng lên liền đồng ý.
Nhưng bởi vì bản thân nguyên chủ là thẳng nam, hai người liền khách sáo, cho nên có bạn trai hay không cũng không khác nhau là mấy.
Nếu không phải Trình Bạch Nghiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Trình Diệp, cậu thậm chí đã quên mối quan hệ đầy éo le này.
Trịnh Phi thức tỉnh dị năng hệ lửa khi vừa mới bắt đầu tận thế, bởi vì nhà hắn ta ở ngoại ô, cho nên lúc tận thế bạo phát thì hắn ta đang ở ký túc xá, vì lo lắng cho nguyên chủ, ngàn dặm xa xôi trải qua thiên tân vạn khổ đến tìm nguyên chủ.
Trình Diệp cảm khái: "Nếu như Trịnh Phi chết ở giữa đường thì tốt rồi, vậy hắn sẽ thật sự là một nam nhân tốt."
: "..."
Trình Diệp bổ sung: "Quên đi khoảng thời gian năm năm hắn theo đuổi nguyên chủ rồi cùng một người con gái khác kề vai sát cánh, tình chàng ý thiếp thậm chí mướn phòng làm việc xấu, ha ha, vậy hắn chết một lần còn chưa đủ!"
: "..."
Trịnh Phi đương nhiên không chết, hắn ta còn thành công tựa như thiên thần giáng lâm trước mặt nguyên chủ.
Không quan tâm trước đây tính hướng là cái gì, Trịnh Phi đang bất chấp tất cả giết một đám tang thi tới biệt thự cứu vớt cậu, nguyên chủ cũng coi hắn ta như điểm tựa chống đỡ cậu, chỉ tiếc điểm tựa này không chỉ chống đỡ cho cậu, còn chống cho cả em gái của cậu, Trình Bạch Nghiên.
Trình Bạch Nghiên lợi dụng sắc đẹp dụ dỗ Trịnh Phi, lúc đầu, Trịnh Phi còn cảm thấy hổ thẹn, luôn tránh né Trình Diệp và làm lơ Trình Bạch Nghiên trước mặt cậu, nhưng đến cuối cùng dưới sự thổi phồng và khiêu khích của Trình Bạch Nghiên, Trịnh Phi bắt đầu cảm thấy bản thân là dị năng giả hệ lửa, hắn ta là trụ cột sống sót vững vàng, chỉ là chơi mấy cô gái, chơi mấy thêm mấy cậu trai nhỏ, không tính là gì.
Mạng của nguyên chủ là do hắn ta cứu, Trình Diệp dựa vào cái gì mà quản hắn ta.
Trịnh Phi từ từ biến chất thành số đông loại người có năng lực trong mạt thế, bọn họ kiêu ngạo tự đại, bọn họ luôn cảm thấy mình là anh hùng cứu vớt thế giới, những người khác đều coi bọn họ là tâm điểm, phục vụ bọn họ vô điều kiện.
Đến cuối cùng Trịnh Phi cũng sẽ không bỏ rơi Trình Diệp, thậm chí lâu lâu còn biểu hiện ra ý đồ muốn chơi cả hai anh em.
Nguyên chủ không thể tin được người lúc trước theo đuổi mình năm năm lại biến thành tên hạ lưu như thế, cậu cho dù có chết cũng không muốn bị vũ nhục, sau đó liền —— bị vũ nhục chết rồi!!
Trình Diệp: "..."
Mà nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (), không tiến bộ chính là thụt lùi.
() Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: ý chỉ rằng người tài giỏi ắt sẽ có người tài giỏi hơn (không có người tài giỏi nhất chỉ có người tài giỏi hơn mà thôi), còn thiên ngoại hữu thiên là bầu trời rộng lớn thì sẽ có bầu trời rộng lời hơn.
Trịnh Phi sau khi có chút thành tích liền không coi ai ra gì, tùy ý sai khiến thủ hạ vì hắn ta làm bất cứ chuyện gì, hắn ta không giết tang thi cũng không rèn luyện dị năng, vẫn luôn bảo thủ không hề có nửa điểm tiến bộ.
Trình Bạch Nghiên kia có thể an tâm làm một người tình của tiểu đội trưởng, mà lúc Trịnh Phi và những người khác đùa giỡn cô ta cũng không nhàn rỗi, lợi dụng ưu thế của bản thân rất nhanh liền dụ được rất nhiều kẻ ngốc giàu có, thành một người phụ trách sinh con cho căn cứ.
Tuy người cô ta dụ dỗ có dị năng rất yếu, nhưng thế lực gia tộc mạnh mẽ, cô ta khóc vài tiếng, Trịnh Phi vì có được cô ta mà dùng sức mạnh chứng minh lời nói, công tử bột lập tức bị nước mắt như mưa của cô ta làm cho đam mê đến mức không biết hôm nay ngày gì, động động miệng lưỡi liền muốn giết Trịnh Phi, chiếm được mỹ nhân.
Trình Diệp: "..." Hay, đây chính là câu chuyện kể về bạch liên hoa làm sao dùng thân thể thăng cấp trong thời tận thế!
Sau khi tỉnh lại người cậu sốt ruột muốn đi cứu không phải Trịnh Phi, mà là bạn cùng phòng của Trịnh Phi, tên Dương Thịnh, là một thành viên trong tiểu đội dị năng của Trịnh Phi.
Trịnh Phi xem như là tiện tay giúp mà thôi.
Lúc nguyên chủ bị Trịnh Phi ức hiếp, Dương Thịnh không chỉ giúp nguyên chủ một lần, thậm chí nhờ Dương Thịnh ngăn cản, Trịnh Phi mới luôn không ở trước mặt nguyên chủ bày ra bộ mặt buồn nôn của hắn ta.
Mà Dương Thịnh trong một lần vây quét tang thi liền chết, dị năng của Dương Thịnh không kém, sở dĩ chết thảm như vậy hoàn toàn là do Trịnh Phi bắt tay với mấy thủ hạ của mình dùng thủ đoạn hạ lưu.
Bởi vì Dương Thịnh có bản lĩnh cường đại, người này tuy rằng âm trầm không thích nói chuyện, nhưng bản tính thiện lương, nhân phẩm của hắn tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, đôi mắt luôn sáng như tuyết, dần dần, lời Dương Thịnh nói so với Trịnh Phi còn đáng tin cậy hơn, thậm chí có mấy người chỉ nghe lời Dương Thịnh, đối với Trịnh Phi, nhìn cũng không thèm nhìn.
Trịnh Phi làm sao có khả năng khoan dung với người có khả năng uy hiếp mình như vậy, cho nên thừa dịp Dương Thịnh vẫn chưa hoàn toàn lớn mạnh liền trực tiếp bóp chết từ trong trứng nước.
Dương Thịnh chết rồi, buổi tối hôm đó, nguyên chủ vốn dĩ luôn bị mơ ước liền bị lột sạch cột ở trên giường Trịnh Phi, "Sỉ nhục" đến gần chết.
Hiện tại Dương Thịnh hẳn là cũng ở trong trường học, đồng thời bởi vì thức tỉnh dị năng mà vẫn còn ngủ say.
Trong dữ liệu dị năng của Dương Thịnh vẫn luôn không ổn định, vì lúc thức tỉnh dị năng bị quấy nhiễu, dẫn đến lực lượng tinh thần của hắn hỗn loạn, không có cách nào hoàn toàn phát huy dị năng, muốn thăng cấp so với người khác gian nan hơn nhiều.
Cho nên Trình Diệp không có nhiều thời gian, dù sao hắn đã cứu nguyên chủ, mà cậu, lại vì nguyên chủ mà báo thù, còn phải trả nợ!
Lúc này, nguyên chủ và Dương Thịnh còn chưa quen biết, kỳ thực lúc Trình Diệp gia nhập tiểu đội bọn họ, cũng không nói được với Dương Thịnh bao nhiêu chữ, Trình Diệp cũng không hiểu rõ đối phương vì sao lại giúp nguyên chủ, cách giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là Dương Thịnh là người tốt.
Không phải kẻ ba phải, mà trong phạm vi hắn có thể làm được, thể hiện ra con người lương thiện của mình.
Hắn có năng lực bảo vệ nguyên chủ, cho nên mới vì nguyên chủ nói giúp hai câu, trì hoãn thời gian đi đầu thai của nguyên chủ.
Nghe Trình Bạch Nghiên nói liên tục vài vấn đề, Trình Diệp không kiên nhẫn, dùng sức lắc lắc cổ tay, cứu tay mình ra khỏi móng vuốt của cô, cậu mím mím môi: "Anh đi tìm Trịnh Phi!"
Đáy mắt Trình Bạch Nghiên xẹt qua một tia chán ghét, có vẻ như cảm thấy đồng tính luyến ái rất buồn nôn, thậm chí tự động lùi về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách với Trình Diệp, giống như cậu bị nhiễm HIV có thể lây nhiễm cho cô ta vậy.
Nhưng nhìn thảm trạng hỗn loạn như a tì địa ngục bên ngoài, Trình Bạch Nghiên nhỏ giọng khóc thút thít: "Anh, bên ngoài loạn như vậy, chúng ta vẫn nên ở nhà thì hơn, chờ chính phủ bắt hết quái vật chúng ta lại đi tìm Trịnh ca sau."
Chờ chính phủ bắt tang thi? Trình Diệp hừ lạnh một tiếng, nghĩ hiện tại chính phủ cũng đã sớm hỗn loạn rồi, nhưng cậu lười giải thích với Trình Bạch Nghiên, chỉ nói: "Nơi nhiều người thì tang thi cũng nhiều, trường học hay bệnh viện khẳng định đều là những khu nguy hiểm nhất, nếu như bây giờ không đi tìm Trịnh Phi, anh đến lúc tìm thấy chính là xác Trịnh Phi."
Nguyên chủ tuy rằng vẫn luôn không quan tâm cô em gái này, nhưng Trình Bạch Nghiên cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy Trình Diệp lộ ra loại ánh mắt xem thường này, giống như là có vô số cây kim đâm vào lòng, đau âm ỉ.
Dựa vào cái gì đều cùng một cha sinh ra, Trình Diệp lại như đại thiếu gia, cho dù ở đâu cũng như chúng tinh phủng nguyệt (), mà cô, khi còn bé đã phải cùng mẹ sống trong căn nhà thuê nhỏ chỉ hai mươi mét vuông, còn bị mắng là con riêng không biết xấu hổ, mãi mới chờ đến lúc người phụ nữ kia chết, có thể nhận tổ quy tông đăng đường nhập thất, thế mà cô vẫn bị coi là một đứa con riêng.
() Chúng tinh phủng nguyệt: Tất cả vì sao vây quanh mặt trăng, ý chỉ như trung tâm vũ trụ, đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh.
Cô quả thực chịu đựng đủ ánh mắt Trình Diệp cao cao tại thượng lại khinh thường cô và những ánh mắt si mê cả các đại thiếu gia, đại tiểu thư dành cho cậu lắm rồi!
A, Trình Diệp, bất quá chỉ là một tên đồng tính luyến ái buồn nôn mà thôi!
Cha nhất định sẽ không giao tài sản cho loại tạp chủng mất mặt này, nhưng cô còn chưa kịp nói cho cha mình biết thì đã đến tận thế rồi.
Trình Bạch Nghiên xem qua không ít tiểu thuyết tận thế, cũng xem qua phim điện ảnh thể loại thảm họa sinh học, đối với tình hình hiện tại cũng không cảm thấy quá xa lạ, cô thậm chí cảm thấy trong cơ thể mình có dị năng, là dị năng hệ nước (thủy)!
Nhưng cô trước khi ra khỏi phòng gian đã từng thử nghiệm qua, dị năng của cô còn rất yếu, như là vòi nước bị hư vậy tí tí tách tách, tạo ra nước vào một cái ly nhỏ thôi cũng mất rất nhiều thời gian.
Đôi mắt phượng của Trình Bạch Nghiên hơi treo lên, màu mắt đen hơi nhạt xoay vòng vòng, cô hơi cúi đầu, vài sợi tóc ngổn ngang trên trán che đi đáy mắt đang mưu tính gì đó —— trước khi có được năng lực tự vệ, cô tuyệt đối không thể để cho Trình Diệp bỏ rơi mình!
Trình Bạch Nghiên nghẹn ngào nói: "Trịnh ca dáng người cao lớn, lại chơi bóng rổ tốt như vậy, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn nên ở biệt thự chờ anh ấy đến đây đi."
"Dọc theo con đường này cũng không biết sẽ gặp phải bao nhiêu quái vật, nếu như anh xảy ra chuyện em phải làm sao bây giờ?" Nói rồi nước mắt Trình Bạch Nghiên rớt xuống như mưa, nút thắt trên thắt lưng cũng bởi vì thân thể run rẩy mà lướt xuống, lộ ra bả vai trắng nõn khéo đưa đẩy.
"Là cô gặp chuyện thì cô nên làm gì? Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì!" Trình Diệp vừa quan sát tình huống tang thi bên ngoài, phát hiện tang thi đầu tận thế hành động chậm chạp, không có ý thức, nếu như không nghe thấy giọng con người và mùi máu tanh thì chúng sẽ không xác định được phương hướng, dù có gặp vật cản trở chúng nó cũng sẽ như robot, đứng tại chỗ giương nanh múa vuốt vẫn bước bước.
Một bên khác cậu kiểm tra balo trên lưng của mình, mới vừa từ phòng bếp cầm hai con dao róc xương, mặc dù có chút cồng kềnh, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng dao găm.
Kỳ thực bên trong bí cảnh cho cậu có không ít đao kiếm vũ khí, còn có trồng cây nông nghiệp, nuôi gà vịt dưỡng dê bò, bên trong dòng suối nhỏ còn có các loại cá bơi.
Dù sao cậu đến đây cũng là để ngược bạch liên hoa, không phải đến để trải nghiệm kích thích của tận thế.
Nhưng...! Trình Diệp liếc Trình Bạch Nghiên một cái, chỉ cảm thấy cô gái này vướng bận cực kỳ, dù cậu có vật gì tốt, lúc này cũng không được lấy ra, cho nên chỉ có thể mang theo công cụ, vũ khí có thể đem theo.
Trình Bạch Nghiên vốn muốn hù dọa Trình Diệp, không cho cậu đi ra ngoài, cũng không nghĩ tới Trình Diệp lại nói như vậy, nghĩa bóng chẳng lẽ không phải là Trình Diệp sẽ không bảo vệ mình sao? Đồng tử Trình Bạch Nghiên thu nhỏ lại, đáy mắt bắn ra tia phẫn hận, nhưng chỉ là thoáng qua, cô ta nhanh chóng rụt cổ lại rất sợ hãi đôi môi run rẩy nói: "Anh à, anh đánh thắng được những tang thi bên ngoài sao?"
Trình Diệp lắc đầu: "Tôi không biết, tóm lại phải thử mới biết được."
Khi nói chuyện ánh mắt Trình Diệp sáng lên, một đám tang thi đang chậm chạp du đãng gần cửa biệt thự bởi vì phố đối diện truyền đến tiếng người sống sót kêu cứu, tập thể điều động đi tìm đồ ăn mới mẻ, trước cửa bỗng nhiên trở thành một khu vực an toàn.
Tầm mắt Trình Diệp tìm tòi bốn phía một phen, một chiếc xe thể thao màu hồng đập vào mi mắt, Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại.
Chủ xe hẳn là bị tấn công lúc đang mở cửa xe, lúc này đang nằm nhoài trên cửa xe không nhúc nhích, đương nhiên là đã ngỏm rồi, dưới ánh mặt trời chói chang, chìa khóa kim loại lập loè ánh sáng lộng lẫy, thu hút toàn bộ lực chú ý của Trình Diệp.
Cậu đột nhiên kéo cửa ra, giống như con khỉ nhảy nhót tưng bừng tránh né đống thịt thối và mấy vết máu màu đen be bét trên mặt đất, nhấc chân đá một cái, chủ xe mềm oặt mà ngã trên mặt đất, đúng là chết rồi, không phải tang thi.
Khóe môi Trình Diệp cong lên, tay mới vừa đặt vào chiếc chìa khóa, còn chưa kịp mở khóa ——
"A a a a!!!!! Quái vật, cứu mạng a, anh ơi, có quái vật!!!" Phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc, Trình Diệp lườm một cái, trơ mắt nhìn đám tang thi vốn đã đi xa bị tiếng kêu cứu của Trình Bạch Nghiên kéo lại, cậu không hề liếc mắt nhìn Trình Bạch Nghiên lấy một cái, nhất thời kéo mở cửa xe chân dài duỗi một cái ngồi vào ghế lái, đóng cửa, nhanh gọn tàn nhẫn mà đem chìa khóa cắm vào, xoay, một cước đạp max chân ga.
Kèm theo tiếng thét chói tai chọc tan bầu trời, xe xì xì xì xì, liền vèo một cái đâm cửa lao ra ngoài!
Trình Bạch Nghiên ngồi phía sau đột nhiên không kịp chuẩn bị, trán đập vào ghế trước, thiếu chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi, Trình Diệp đánh bay tang thi phía trước đang giơ hai hai tay ý đồ chặn xe, cắn răng nói: "Im miệng lại cho tôi, còn kêu thêm một tiếng nữa tôi liền quăng cô xuống dưới! Để cô kêu cho đủ!"
Kia trong nháy mắt, giọng nói tàn nhẫn của Trình Diệp như một con dao thẳng tắp cắm vào cuống họng Trình Bạch Nghiên, cô ta há miệng, một chút âm thanh cũng không thể phát ra, kiêng kỵ liếc mắt nhìn Trình Diệp, ôm hai đầu gối núp ở chỗ ngồi phía sau, không tiếng động mà rơi nước mắt.
Lúc khóc đến thở không nổi, nhếch to miệng hít thật nhẹ, chỉ lo nếu tạo ra âm thanh sẽ thật sự bị đuổi xuống xe.
Dù sao vừa nãy cô cũng đã thấy Trình Diệp không chút lưu tình cán qua quái vật, Trình Bạch Nghiên luôn cảm thấy thế giới tận thế đến, tất cả mọi thứ cũng thay đổi theo, ngay cả tính nết Trình Diệp cũng thay đổi, trước đây Trình Diệp tuyệt đối sẽ không thiếu phong độ như thế với cô!
Cô vừa nãy không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, lúc này yết hầu đã cảm thấy mùi vị tanh ngọt, đau đến đòi mạng, nhưng cũng không dám mở miệng nói vơi Trình Diệp, bởi vì cô tin, Trình Diệp là sẽ không để ý đến cô.
Đúng, cảm giác của cô không sai, đừng nói là không cẩn thận cắn trúng lưỡi chảy máu, dù có cắn lưỡi tự tử, chỉ cần không phải tự mình Trình Diệp ra tay, cậu mới không thèm quản sự sống chết của bạch liên hoa!
Nếu không phải Trình Bạch Nghiên có dục vọng cầu sinh quá mạnh, trong nháy mắt dị năng thức tỉnh, liền đuổi theo cậu, cậu nhất quyết sẽ không mang theo một phiền phức bên người.
Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, xe lao đặc biệt kinh tâm động phách, sợ đến mức muốn hét to rồi lại nhìn thấy Trình Bạch Nghiên cũng chịu chung cảnh ngộ với mình, yếu ớt nói: "Đại Diệp Tử, cậu có bằng lái xe chưa?"
"Xem như là có đi, nhưng mà tao không giỏi lái xe." Trình Diệp một bên dùng sức vặn vô-lăng trái phải, một bên tranh thủ trả lời câu hỏi của , "Chuyện đã qua bao nhiêu năm, mày bây giờ mới nhớ ra để hỏi?" Cho dù có bằng lái, nhưng đã thật lâu chưa đụng đến vô-lăng, đã sớm quăng kỹ năng lái xe đi đến chân trời nào rồi!!
khóc không ra nước mắt: "Đại Diệp Tử, cậu không phải là không nhớ, mà là không biết lái xe!!! Cậu tại sao không đổi làn! Vừa nãy cậu lao một đường thẳng, đạp hết ga, cậu biết không vậy!! Nếu không phải do tính năng của chiếc xe này tốt, chúng ta...! Chúng ta sợ là..."
"Chiếc xe này không tệ nha!" Trình Diệp sờ sờ vô-lăng, là một người con trai, thế nhưng cậu không hiểu nhiều về xe, hoàn toàn không nghe nói cái gì, chỉ lầm lũi nói, "Sau khi đến nơi tao sẽ lấy xe này cất vào không gian, sau này nhất định sẽ cần dùng!"
: "...".