Edit: Huyên
Beta: Tà
Sau khi trở lại nhà chung, Lâm Lung lấy điện thoại di động ra mới nhớ mình vẫn luôn tắt máy.
Chờ cô mở máy lên, trong chốc lát Lâm Diệc Nhượng đã gọi tới, anh mở miệng liền hỏi: “Đậu Đỏ, em bị bệnh sao?”
Lâm Lung dừng lại, đang suy nghĩ tại sao anh biết, kết quả Lâm Diệc Nhượng sốt ruột mở miệng nói: “Anh thấy em chưa vào game một ngày rồi, có phải là bị bệnh không.”
Nghe xong, cô cười xì một tiếng, thật đúng là tấm lòng của thanh niên nghiện game.
Vì thế cô thấp giọng nói: “Không có, em đang chơi nick nhỏ thôi.”
“Em có nick nhỏ tại sao không nói với anh, không phải nói cùng nhau xếp đội sao,” Lâm Diệc Nhượng lúc này mới yên tâm, nhưng mà sau đó lại bắt đầu quấn lấy Lâm Lung hỏi tại sao dùng nick nhỏ mà không kéo anh theo.
Lâm Lung nằm sấp ở trên giường, dùng ngón tay cuốn tóc, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta là hai người đi MID, mỗi ngày đều cùng nhau xếp đội có ý nghĩa gì.”
“Không phải anh đều chơi JG vì em hay sao,” Lâm Diệc Nhượng coi là chuyện đương nhiên, nói.
Lâm Lung đang muốn phản bác, liền nghe được anh đột nhiên nói: “Đúng rồi, em biết không? Anh cả gần đây bị mẹ ra tối hậu thư?”
“Tối hậu thư gì vậy?” Lâm Lung tò mò hỏi.
Lâm Diệc Nhượng cười xấu xa: “Anh cả của chúng ta đã là lão đàn ông ba mươi tuổi rồi, kết quả đến bây giờ còn chưa chịu tìm bạn gái, em nói mẹ có thể không sốt ruột sao?”
“Anh ấy không phải là lão đàn ông,” Lâm Lung không chút do dự nói.
Lâm Diệc Nhượng bĩu môi, cười khẽ một tiếng.
Chẳng qua Lâm Lung cũng thấy kỳ lạ, hỏi: “Làm sao anh biết chuyện này?”
Theo lý thuyết hai bọn họ đều đã lâu chưa về nhà, Lâm Diệc Hoài cũng không phải người sẽ tâm sự với em trai những điều này.
Lâm Diệc Nhượng cười đắc ý nói: “Đương nhiên là mẹ nói, ngày hôm qua anh về nhà lấy đồ, đúng lúc bắt gặp mẹ gọi cho anh cả, nói nếu như anh ấy còn không tìm bạn gái sẽ đi đăng báo kén con dâu.”
Đăng báo kén con dâu???
Lâm Lung có chút khiếp sợ, nhưng ngẫm lại, việc này mẹ cô thật sự có thể làm được.
“Anh ấy đồng ý?” Lâm Lung lo lắng hỏi.
Lâm Diệc Nhượng nhún vai, cười nói: “Em cũng hiểu tính tình của mẹ mà, nhìn thì dễ nói chuyện, kỳ thực lại cố chấp đến chết. Mẹ vẫn luôn nhắc mãi chính mình trước hai mươi tuổi sinh ra anh cả, nói anh cả quá vô dụng, ba mươi tuổi đầu mà bạn gái còn chưa có.”
Kiều Y và Lâm Lập Khâm là bạn học, sau đó hai người cùng đi Mỹ du học, trong thời kỳ du học sinh đã cho ra đời Lâm Diệc Hoài.
Lâm Lung vốn đang nằm sấp trên giường, đột nhiên nghe được câu này liền ngồi dậy.
Cô nói: “Mẹ cũng biết ba năm mười tám tuổi ha.”
Cô cũng biết đội trưởng lúc mười tám tuổi.
Giống như một vòng luân hồi, một vòng luân hồi tốt đẹp.
Lâm Lung không lên tiếng nhưng suy nghĩ đã lạc trôi tận nơi nào rồi, thẳng đến khi giọng nói của Lâm Diệc Nhượng kéo cô quay lại, “Em nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì đấy, người mẹ gặp năm mười tám tuổi chính là ba, em nhìn xem em mười tám tuổi xung quanh là những người nào, một đám thanh niên nghiện game, muốn động đến một sợi tóc của em, anh sẽ đánh gãy chân chó của bọn chúng.”
Lâm Diệc Nhượng lúc nói chuyện còn nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Lung hừ một tiếng, nói với anh: “Em muốn xuống lầu đi huấn luyện.”
“Nè, cùng nhau xếp đội đánh rank đi, Đậu Đỏ,” Lâm Diệc Nhượng vội vàng nói.
Lâm Lung nghiêm khắc từ chối, sau đó cúp điện thoại.
Buổi thi đấu ngày thứ , chiến đội I.W đánh trận đầu, bắt đầu lúc h chiều. Bọn họ dựa theo thời gian quy định, có mặt ở phòng nghỉ phía sau hậu trường.
Mùa giải đã bắt đầu được hai tuần lễ, Lâm Lung cũng dần dần thích ứng với tiếu tấu thi đấu.
Khi nhân viên trang điểm cho cô, cô còn có thể nhìn chằm chằm điện thoại trước mặt. Cô có một thói quen nhỏ, trước khi thi đấu sẽ xem video trận đấu của đối thủ tuần trước.
Mặc dù bình thường cô cũng đã tìm hiểu đối thủ, tuy nhiên trước lúc ra sân cô sẽ xem lại lần nữa, tựa hồ càng có thể hiểu thêm về JG và MID của đối phương.
Bởi vì đối thủ là chiến đội bảng B - Bạch Sa nên ký hiệu của bọn họ chính là một con cá mập trắng đáng yêu.
Sau khi đội viên hai bên lên sân đấu, Lâm Lung cúi đầu điều chỉnh thiết bị của mình, liền nghe được một loạt tiếng hoan hô. Chờ khi cô ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy trên màn hình lớn giữa sân khấu xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn.
Chỉ thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, trên mặt đeo một cặp kính kim loại.
Con ngươi bị mắt kính che đi kia khi bị camera bắt gặp không hề trốn tránh như người bình thường, ngược lại bình tĩnh và tự nhiên nhìn về phía ống kính.
Người đàn ông xuất hiện trên màn hình lớn này quả thực từ đầu đến chân đều toát ra hai chữ tinh xảo.
“Đậu má, khó trách fans muốn hét chói tai, thật con mẹ nó đủ đẹp trai,” Giản Dịch cũng là bị tiếng ồn của fans hấp dẫn, vốn còn tưởng rằng tiếng hét đó dành cho bọn họ, kết quả ngẩng đầu mới phát hiện là cho một người đàn ông xa lạ.
Lâm Lung kinh ngạc đến mức cả khuôn mặt đều đóng đá, thẳng đến khi người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu kia duỗi tay hướng về phía các tuyển thủ vẫy chào.
Giản Dịch vội vàng nhìn quanh, hỏi: “Là người quen của ai à?”
Lâm Lung cúi đầu, không dám lên tiếng, ngón tay cô đặt trên con chuột nhưng trong lòng lại đang nhảy loạn.
Anh cả tới xem trận đấu, tại sao lại không nói trước với cô một tiếng.
Suýt nữa thì hù chết cô rồi.
Lâm Lung một mực cúi đầu, mặc dù những người khác không chú ý nhưng vừa rồi cô nhìn Lâm Diệc Hoài ngẩn người đã bị Từ Ứng Hàn bắt gặp.
“Người quen của em,” Từ Ứng Hàn bỏ tai nghe ra, những lời này chỉ có Lâm Lung nghe được.
Cô gái nhỏ bỗng nhiên quay đầu, bộ dáng có chút không biết phải làm sao.
“Đánh cho tốt, đừng phân tâm,” Từ Ứng Hàn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, không nhịn được nhắc nhở.
Lâm Lung vội vàng gật đầu, cũng bỏ tai nghe ra. Lâm Diệc Hoài tuy rằng đã hết sức giảm bớt sự chú ý, nhưng chuyện anh là thái tử của Vạn Nguyên ai cũng biết. Nếu cô thừa nhận Lâm Diệc Hoài là anh trai mình, quan hệ giữa cô và Vạn Nguyên sẽ bị lộ ra ánh sáng.
Lâm Đậu Đỏ lưng đeo bí mật to lớn, cuối cùng vẫn cắn chặt răng tỏ vẻ: “Chắc là fans đó.”
Từ Ứng Hàn liếc cô một cái, đột nhiên cười giễu.
Mặc dù anh không nói gì nhưng từ tiếng cười đến biểu tình của anh đều tràn đầy ý tứ em cảm thấy anh sẽ tin loại chuyện vớ vẩn này sao.
Lâm Lung nghiêm túc bày tỏ: “Bây giờ em cũng có rất nhiều fans, mỗi ngày đều có người nhắn tin riêng động viên em cố gắng lên.”
“Ừ, vậy em cố gắng lên,” Từ Ứng Hàn mặt không thay đổi nói.
Cũng may rất nhanh, trận đấu đã bắt đầu, Lâm Lung nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tiến vào trò chơi.
Chiến đội Bạch Sa mùa trước cũng đã đánh đến vòng play-off, tuy nhiên biểu hiện của họ không thể coi là ổn định, đặc biệt là bộ đôi BOT, có thể nói là rất thất thường.
() Play-off là một trận đấu quyết định để tranh một suất cuối cùng vào vòng tiếp theo của một giải đấu
Lúc ADC lên tay có thể carry cả đội, nhưng cũng có đôi khi liên lụy theo cả SP, trực tiếp làm đường BOT sụp đổ.
Mà khi đánh với bộ đôi BOT Từ Ứng Hàn và Vương Ngọc Đàn, % đội ngũ rơi vào hoàn cảnh xấu.
Coi như ngươi không tặng mạng cũng sẽ rơi vào thế hạ phong. Kiến thức cơ bản và thao tác của Từ Ứng Hàn đều là hạng nhất, đặc biệt là việc farm lính, thật đúng là không ai có thể hơn được.
Cho dù anh có cầm tướng chưa mạnh ở giai đoạn đầu, cũng có thể ổn định thăng cấp.
Từ khi bắt đầu Lâm Lung đã cảm thấy nóng nảy, mới lên cấp đã trực tiếp đánh MID đối diện chạy tụt quần về nhà.
Còn Ngô Địch lên đường, dựa vào một tướng ChoGath đè ép đối thủ ở trụ dưới.
Vì thế ba đường TOP, MID, BOT đều giành được ưu thế, ba mươi phút trôi qua, ván đầu tiên chiến thắng thuộc về chiến đội I.W.
Lâm Lung trở lại phòng nghỉ thì vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Cô chọn một góc vắng vẻ, gọi điện cho Lâm Diệc Hoài. Đối phương vừa bắt máy, cô liền hờn dỗi nói: “Anh, tại sao anh tới mà không nói trước cho em một tiếng?”
“Nếu vậy thì không làm em ngạc nhiên vui mừng rồi,” xung quanh Lâm Diệc Hoài vẫn là tiếng la hét ầm ĩ, hẳn anh vẫn đang ngồi ở khán đài.
Ngạc nhiên vui mừng sao? Lâm Lung thấy ngạc nhiên còn nhiều hơn vui mừng ấy.
Cô thấp giọng cười, bất đắc dĩ nói: “Em suýt thì bị anh hù chết.”
“Hù chết? Nhưng thời điểm em thi đấu đâu có nương tay với đối thủ,” Lâm Diệc Hoài thấp giọng cười, fan nữ ngồi bên cạnh anh dè dặt xấu hổ nhìn sang.
Cũng có người ở sau nghe thấy anh nói, đáy lòng thấy kỳ quái.
“Tiếp tục cố gắng lên,” Lâm Diệc Hoài thấp giọng nói với cô gái nhỏ.
Lâm Lung gật đầu.
Chờ đến khi ra sân lần nữa, Lâm Lung liếc nhìn hàng ghế đầu tiên, Lâm Diệc Hoài vẫn như cũ yên tĩnh ngồi ở đó. Bên cạnh là trợ lý của anh, bên kia là fan nữ của chiến đội I.W, trong tay giơ tấm bảng viết tên Từ Ứng Hàn.
Hôm nay đạo diễn cũng đặc biệt hiểu lòng người, toàn bộ mấy ống kính đều ưu ái cho Lâm Diệc Hoài. Mỗi một lần khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn của anh xuất hiện trên màn ảnh lớn, rất nhiều fans đến việc hô vang ủng hộ tuyển thủ cũng quên mất, yên lặng ngắm khuôn mặt đẹp mắt này.
“Xong rồi, Hàn ca của chúng ta liều mạng carry một trận, lại bị người qua đường đoạt đi spotlight,” Vương Ngọc Đàn thân là SP của Từ Ứng Hàn, sâu sắc thay anh bày tỏ bất mãn.
Ngược lại Ngô Địch cười một cái, rất nghiêm túc nói: “Nếu như cậu cũng có khuôn mặt như người ta, đảm bảo hàng loạt ống kính của đạo diễn đều chỉ nhắm mình cậu.”
Trong mỗi ván đấu, phía dưới màn hình trò chơi sẽ có một cửa sổ nhỏ quay các tuyển thủ. Theo mấy người rảnh rỗi thống kê, Từ Ứng Hàn là tuyển thủ có thời gian xuất hiện nhiều nhất.
Có thể thấy tuyển thủ dáng dấp ưa nhìn thì ngay cả đạo diễn cũng phá lệ thiên vị.
“Nhưng mà ăn mặc như vậy tới sân thi đấu, thật đúng là lần đầu mới thấy, mọi người nói người anh em này có chơi game không?” Giản Dịch tò mò hỏi.
Lâm Lung ở đáy lòng lặng lẽ lắc đầu, anh sẽ không.
Trong khi mọi người đang tán gẫu, ván đầu một lần nữa bắt đầu. Lần này, Lâm Lung xếp cuối cùng, chọn tướng Lucian.
Bình luận viên nhất thời nở nụ cười, “Con tướng này là lần đầu tiên ra sân trong mùa giải này nha, chiêu này của Piano thật làm mọi người bất ngờ.”
“Tướng Lucian này giai đoạn trước đúng là có lực áp chế cực mạnh, hãy xem Piano đánh thế nào.”
Chờ khi bắt đầu vào trận, Lâm Lung lại độc chiếm mid, trực tiếp đối phương ôm trụ không dám đi ra.
Khi đạt đến cấp , TOP của cả hai đều dịch chuyển xuống đường BOT. Thời điểm hai MID gặp nhau ở sông, Lâm Lung không chút do dự bắt đầu động thủ. MID đối diện không ngờ cô hung dữ như vậy, khi cột máu của hắn tụt dưới nửa, hắn sử dụng dịch chuyển định rời khỏi về bùa đỏ nhà mình.
Kết quả Lâm Lung cũng không do dự sử dụng dịch chuyển, sau đó không chút khách khí dùng Ulti, đoạt đầu chó của đối phương.
Vốn hai bình luận viên đang giải thích trận combat kịch liệt ở đường BOT, lượng máu của TOP hai bên đều xuống rất thấp, nhưng ADC vẫn có năng lực, SP cũng lập lá chắn. Mắt thấy trận combat này chẳng có kết quả gì, nhưng trên màn ảnh lại đột nhiên xuất hiện thông tin Lâm Lung đánh chết MID đối phương.
Bình luận viên: “Tình huống gì vậy? MID solo kill? Vừa nãy chuyện gì đã xảy ra, đợi lát nữa chúng ta cùng xem phát lại đi.”
Không bao lâu sau, trận combat kết thúc trong không khí anh khỏe tôi khỏe mọi người đều hài hòa. Vương Ngọc Đàn đưa tay vuốt trán: “Mạng treo trên dây, may mà có ông đây cơ trí.”
“Cơ trí em gái nhà cậu, tôi suýt nữa thì chết,” Ngô Địch run sợ trong lòng, thật ra TOP đối phương da dày thịt béo hơn anh, kết quả lúc mấu chốt ADC bên kia mắc sai lầm, hơn nữa bởi Lâm Lung solo kill MID nên đối địch cũng không dám đánh tiếp, sợ Lâm Lung chạy xuống gom đầu người.
Cuối cùng Lâm Lung đạt mức giết chết , thành công trở thành MVP chính của trận.
“Buổi tối ra ngoài ăn thịt nướng đi, lâu rồi chưa ăn thịt nướng, muốn ăn muốn ăn thật là muốn ăn,” lúc thu dọn thiết bị, Giản Dịch một mực lẩm bẩm.
Chờ cậu ta nhắc mãi cho đến phòng nghỉ, Chu Nghiêu cũng đồng ý đề nghị này.
Lâm Lung chỉ đành ngầm nói với Chu Nghiêu, “Em phải về nhà một chuyến nên không thể đi cùng mọi người.”
“Về nhà? Nhà có chuyện à?” Chu Nghiêu quan tâm hỏi.
Lâm Lung nào dám nói thật ra xe của Lâm Diệc Hoài đang đỗ bên ngoài chờ cô. Cho nên cô chỉ có thể tùy tiện tìm lí do, cũng may Chu Nghiêu đồng ý, còn nói buổi tối cô không cần vội vàng trở lại, có thể ở nhà ngủ một đêm.
Bởi vì bữa liên hoan thịt nướng buổi tối Lâm Lung không đi được, khi cô nói với mọi người, tất cả đều rất tiếc nuối.
Chỉ có Từ Ứng Hàn không nói lời nào nhìn cô.
Chờ khi Lâm Lung đeo túi, một đường chạy như điên đến con đường cách sân thi đấu eSports mấy trăm mét.
Trợ lý của Lâm Diệc Hoài đứng ngoài xe, nhìn thấy cô chạy tới, nhẹ giọng nói: “Lâm tiểu thư, cô không cần sốt ruột.”
“Không sao, em sợ anh ấy nóng lòng chờ,” Lâm Lung cười một cái, lúc này cửa xe mở ra, Lâm Diệc Hoài ngồi ở ghế sau.
“Chờ em, anh sẽ không sốt ruột,” nghe được câu này, anh nhàn nhạt nói.
“Hôm nay chúng ta đi đâu ăn cơm ạ,” sau khi lên xe, Lâm Lung hỏi.
Lâm Diệc Hoài đột nhiên xoa nhẹ chân mày, nhẹ giọng nói: “Lâm Lung, em phải giúp anh một chuyện.”
Chờ khi tới phòng ăn tầng của nhà hàng, Lâm Lung đã hiểu cái gọi là hỗ trợ của Lâm Diệc Hoài là gì. Khi cô nhìn thấy cô gái đối diện dáng dấp như búp bê nhưng cả người mặc trang phục già dặn, đầy mặt hoảng hốt.
“Cô là?” Hiển nhiên ‘búp bê’ cũng không ngờ Lâm Diệc Hoài sẽ mang một cô gái khác tới.
Lâm Lung đang muốn giải thích mình là em gái, đột nhiên Lâm Diệc Hoài bên cạnh thở dài một cái, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì chuyện này tôi nên xin lỗi cô, tôi đã có người mình thích, nhưng tuổi của cô ấy còn nhỏ, tôi chưa tiện giới thiệu với ba mẹ. Cho nên đối với việc mẹ tôi đột nhiên sắp xếp buổi coi mắt này, tôi cũng trở tay không kịp.”
Đừng nói cô gái đối diện kinh ngạc, ngay cả Lâm Lung cũng khiếp sợ thiếu chút nữa thì rớt cằm.
Cô không dám lộn xộn, chỉ có thể nhẹ nhàng đá Lâm Diệc Hoài một chút.
Nếu không phải chính tai nghe được, cô quả thực không tin mấy lời không não này là anh cả nói ra.
Chuyện này nếu Lâm Diệc Nhượng làm, cô còn tin được.
“Anh thích người nhỏ tuổi?” ‘Búp bê’ nháy mắt một cái, sau đó cô ta đột nhiên có chút vui vẻ nói: “Vậy hay là anh thích tôi đi, nhìn tôi thế này đi ra ngoài, người khác cũng chỉ cho rằng tôi mới mười tám tuổi thôi. Còn em gái này, nhìn giống như trẻ vị thành niên, anh bỏ cô ta, cùng tôi nói chuyện yêu đương đi.”
Nói xong, ‘Búp bê’ nhìn Lâm Lung, vén mái tóc dài, còn nháy mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Cô hoàn toàn không nhận ra tôi đã hai mươi tư tuổi đâu nhỉ.”
Lâm Lung: “…” Cái quần què gì vậy???
Cô đã hiểu thêm một chút tại sao anh cả lại như vậy rồi, chị gái này có chút kỳ quái á.
Tác giả có lời muốn nói:
Lung muội muội: Bữa cơm này ăn không ngon, ta phải đi về ăn thịt nướng cùng đội trưởng.
Hàn ca: Không được, em đã mất đi cơ hội lần này.