Cho Phép Anh Thích Em

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Huyên

Beta: Tà

Đây đại khái là bữa cơm kỳ quái nhất Lâm Lung từng ăn qua, bởi vì anh cả đã giới thiệu cô như vậy nhưng chị gái búp bê giống như không tức giận chút nào, hơn nữa còn rất dịu dàng nói chuyện phiếm với cô.

“Em hiện tại học trung học hay là đại học vậy?” Nguyễn Tinh vừa nhìn cô vừa dùng dao cắt miếng bò bít tết trước mặt.

Vốn dĩ Lâm Diệc Hoài không định để hai người làm quen với nhau, kết quả Nguyễn Tinh không những không tức giận, ngược lại hết sức thản nhiên mời bọn họ cùng ăn cơm.

Lâm Lung suy nghĩ một chút, nói: “Em đã đi làm.”

“Đi làm?” Nguyễn Tinh kinh ngạc, cô ta chớp chớp mắt. Hôm nay cô ta vốn dĩ trang điểm giống búp bê, chớp mắt một cái giống như có hai cây quạt nhỏ ở mí mắt phẩy qua phẩy lại vậy.

Cô ta tò mò hỏi: “Có thể nói cho chị là công việc gì không? Thật ra em nhìn rất giống trẻ vị thành niên.”

Lâm Lung vừa thấy đã biết Nguyễn Tinh không phải dạng người biết chơi game, đối với thế giới eSports không hiểu một chút nào.

“Là công việc bình thường mà thôi,” Lâm Lung nói.

Nguyễn Tinh nghe vậy cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Có thể thấy cô ta là một người có giáo dục tốt, đối với vấn đề người khác không muốn nói chuyện sẽ không vặn hỏi để cô phải lúng túng.

“Đúng rồi, hai người biết nhau như thế nào?” Nguyễn Tinh tò mò hỏi.

Lâm Lung cúi đầu nhìn bàn ăn trước mặt, chiếc bàn to màu trắng sứ bày những món ăn hết sức tinh xảo, chẳng qua đối mặt với vấn đề này, cô thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Nói thật, loại lời nói dối này rất dễ bị lộ tẩy.

Cô không hiểu anh cả nghĩ gì nữa.

“Tôi nghĩ đây là bí mật nhỏ giữa tôi và cô ấy,” Lâm Diệc Hoài ngẩng đầu lên, vẻ mặt chuyên chú lại dịu dàng, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập nho nhã nhưng lễ phép từ chối.

Đột nhiên, Nguyễn Tinh bỏ dao nĩa xuống, hai tay chống cằm, chăm chăm nhìn Lâm Diệc Hoài rồi khẽ thở dài một tiếng, có chút hài lòng nói: “Anh biết tôi thích anh nhất ở điểm gì không? Chính là rõ ràng trong lòng anh chán ghét muốn chết nhưng trên mặt vẫn có thể nở nụ cười.”

Lâm Lung đúng lúc đang cầm ly nước chuẩn bị uống, suýt nữa thì bị sặc chết.

Cô mở to hai mắt nhìn Nguyễn Tinh, chỉ thấy cô ta mỉm cười ung dung nói ra những lời này. Lâm Lung lần đầu tiên thấy người dám nói chuyện như vậy với Lâm Diệc Hoài, hơn nữa nói còn rất đúng.

“Nguyễn tiểu thư, vậy tôi cũng nói rõ ràng với cô một lần đi, chúng ta không phù hợp.” Lâm Diệc Hoài dứt khoát không vòng vo nữa.

Nguyễn Tinh nhún vai, “Những lời này tôi nghe qua rồi.”

Hiển nhiên hai người có chút bất đồng, Lâm Lung lập tức đứng lên nói: “Em đi vệ sinh.”

Vì vậy cô vội vàng né tránh hai người, đi tới WC. Lúc cô đứng dậy đã thấy nhân viên phục vụ đang dẫn một đôi tình nhân đi tới chiếc bàn trong góc.

Lâm Lung vốn theo sau bọn họ, cho nên đi không nhanh không chậm.

Thẳng đến khi cô nghe được người phụ nữ mở miệng: “Nhà hàng này em vẫn luôn muốn đến, không ngờ anh lại dẫn em tới.”

Nói xong, cô ta còn nũng nịu lắc lắc cánh tay người đàn ông.

Lâm Lung vốn dĩ không để ý, chẳng qua cảm thấy giọng nói của cô gái này hơi quen. Cho đến khi đôi nam nữ ngồi xuống, cô thấy được sườn mặt của người đàn ông, lúc này mới phát hiện là người quen.

Đỗ Chi Trạch mặc áo sơ mi và quần dài, ăn mặc như vậy trông không hề giống tuyển thủ eSports.

Khi cô vào phòng rửa tay, Tô Hiểu Đàm gửi cho cô một tin nhắn ngắn, hỏi cô ở đâu.

Lâm Lung nói mình và Từ Ứng Hàn đang đi ăn, chẳng qua là oan gia ngõ hẹp, gặp phải Đỗ Chi Trạch.

Tô Hiểu Đàm: “Hai người các cậu bị sao quả tạ chiếu à? Thượng Hải lớn như vậy, ăn bữa cơm mà cũng có thể gặp nhau, nghiệt duyên quá. Nhưng mà bạn gái của Đỗ Chi Trạch quả thật rất xinh đẹp, nghe nói còn là học sinh trường danh giá. Đám thiếu niên nghiện game này nếu không có chút danh tiếng thì làm gì có số đỏ đến thế mà tìm được gái vừa đẹp lại tài năng.”

Lâm Lung nhìn tin nhắn của cô bạn, cười một tiếng.

Kết quả cô còn chưa trả lời, Tô Hiểu Đàm đã gửi tới một tấm hình, là ảnh selfie của một cô gái tóc ngắn, mái bằng, mắt to trong veo như nước, nhìn quả thật rất đáng yêu.

Tô Hiểu Đàm: Trong số các cô bạn gái của tuyển thủ, giá trị nhan sắc của Đậu Đỏ cậu đứng hạng , ngoài ra tớ cảm thấy bạn gái Đỗ Chi Trạch cũng khá xinh đẹp.

Lâm Lung lại nhìn thoáng qua tấm ảnh selfie của cô gái tóc ngắn, đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Chờ khi lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện lời nói của Tô Hiểu Đàm lại càng sai.

Lâm Lung: Bạn gái tuyển thủ? Tớ từ lúc nào trở thành bạn gái tuyển thủ, tớ là tuyển thủ mà.

Tô Hiểu Đàm: [ đắc ý ][ đắc ý ] Sớm muộn gì Hàn ca cũng là của cậu, đến lúc đó không những cậu là tuyển thủ xinh đẹp nhất, lại còn là bạn gái tuyển thủ xinh đẹp nhất. Cố lên, sớm ngày đoạt lấy Hàn ca.

Từ khi Lâm Lung thật thà khai báo cho Tô Hiểu Đàm cô có lòng bất chính với Từ Ứng Hàn, Tô Hiểu Đàm mỗi ngày đều tra hỏi tiến trình của bọn họ.

Nhưng mà làm gì có tiến trình nào, còn không phải là mỗi ngày ở trong nhà chung, huấn luyện, đánh rank, họp, rồi lại huấn luyện, đánh rank, họp, sau đó thi đấu.

Nhưng mà Đỗ Chi Trạch rốt cuộc có bạn gái từ khi nào, chẳng phải nói chiến đội I.W là cái miếu hòa thượng sao.

Đối với vấn đề này của cô, Tô Hiểu Đàm khịt mũi coi thường, giải thích: “Thật ra Đỗ Chi Trạch và bạn gái của hắn yêu nhau từ năm ngoái, chẳng qua vẫn luôn một mực không thừa nhận thôi.”

Lâm Lung xem xong tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi, đưa tay ra vòi nước chuẩn bị rửa tay.

Đúng lúc một cô gái tóc dài từ ngoài tiến vào. Hẳn là cô ta đi dặm lại lớp trang điểm, cho nên mở túi xách lấy son đỏ ra. Cô gái này tóc rất dài, sắp chạm eo, giống như bạn gái của Đỗ Chi Trạch.

Không đúng, Lâm Lung sững người, bởi vì mới lúc nãy người phụ nữ kéo tay Đỗ Chi Trạch rõ ràng là tóc quăn dài.

Mà bức ảnh Tô Hiểu Đàm gửi cho cô, hình selfie của bạn gái Đỗ Chi Trạch, là tóc ngắn mái bằng.

Cô một bên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Hiểu Đàm, một bên đi ra ngoài, “Cái ảnh bạn gái của Đỗ Chi Trạch cậu gửi cho tớ là hình mới nhất hả? Cô ấy vẫn để tóc ngắn?”

“Hôm nay vừa ra lò, mái tóc ngắn của cô ấy khá đẹp đấy,” Tô Hiểu Đàm rất nhanh đã trả lời.

Lâm Lung một lần nữa trở lại phòng ăn, khi đi ngang qua cái bàn kia, Đỗ Chi Trạch đang cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, người phụ nữ bên cạnh hắn thì chống cằm xem thực đơn.

Lần này không cần hỏi lại Tô Hiểu Đàm nữa, bởi vì Lâm Lung phát hiện ra, người phụ nữ này, cô biết.

Bởi vì đây chính là người ngày đó trong bữa liên hoan khai mạc của bọn họ có ý đồ động tay động chân với Từ Ứng Hàn. Hôm ấy cô ta đi theo đám bình luận viên tới phòng bao của bọn họ, Lâm Lung tới giờ còn nhớ rõ ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Từ Ứng Hàn, trần trụi không che giấu chút nào.

Cùng với lúc sau cô ta ở trên ban công định làm chuyện xấu với Từ Ứng Hàn, bị Lâm Lung kịp thời ngăn cản.

Thế giới này thật quá nhỏ bé.

Người phụ nữ thích chen ngang này là người trong vòng eSports, nhìn cô ta thân quen với những bình luận viên như vậy, cô ta biết Đỗ Chi Trạch cũng không hẳn là chuyện lạ. Nhưng bây giờ cô đang gặp phải cái cảnh tượng gì vậy?

Hiện trường cảnh cắm sừng? Tuyển thủ eSports cặp kè fangirl?

Đặc biệt là cái người phụ nữ này, mấy ngày trước còn đối với Từ Ứng Hàn như vậy, mấy ngày sau đã ôm cánh tay Đỗ Chi Trạch đi rêu rao khắp thành phố. Đây là lần đầu tiên Lâm Lung cảm thấy chán ghét một người phụ nữ như vậy.

Còn Đỗ Chi Trạch, hắn muốn cùng fan làm cái gì Lâm Lung cũng không xen vào.

Nhưng mà nghĩ tới việc hắn xằng bậy với fans cũng phải chọn fans của Từ Ứng Hàn, khiến Lâm Lung cảm thấy ghê tởm.

Cuối cùng Lâm Lung vẫn chẳng làm gì cả, xoay người rời khỏi. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, chắc bọn họ nghĩ rằng người chú ý tới eSports sẽ không xuất hiện ở những nhà hàng thế này, cho nên mới không kiêng kỵ chút nào.

Nhưng không có gì là tuyệt đối cả, nếu hôm nay có thể chạm mặt cô, sớm muộn cũng có một ngày bọn họ sẽ bị người khác bắt gặp.

Chờ cô trở lại bàn ăn, Nguyễn Tinh nhìn cô cười nói: “Gặp phải người không ưa? Làm sao khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như vậy?”

Lâm Diệc Hoài quay đầu nhìn Lâm Lung. Mặc dù thoạt nhìn Lâm Lung giống như không có chuyện gì, nhưng bọn họ là anh em, Lâm Diệc Hoài đã quá hiểu cô, biết rằng cô đang mất hứng.

“Làm sao vậy?” Lâm Diệc Hoài trầm giọng hỏi.

Lâm Lung lắc đầu, suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Gặp phải người và việc làm mất vui ạ.”

“Chuyện gì vậy,” nghe đến đây, Nguyễn Tinh vẻ mặt hứng thú hỏi.

Lâm Lung lắc đầu, không muốn nói tiếp.

Ai ngờ Nguyễn Tinh cười nói: “Nói ra không chừng chị có thể giúp em trút giận một chút.”

Nhưng cuối cũng Lâm Lung vẫn không nói, cô không phải người thích bàn luận sau lưng người khác. Tuy rằng loại người như Đỗ Chi Trạch sống không có đạo đức, coi như cô tố cáo với bàn dân thiên hạ, đó cũng là vấn đề của Đỗ Chi Trạch.

Chẳng qua là những chuyện riêng tư của người khác này, Lâm Lung chán ghét nhưng không đến mức đứng ra quản.

Khi cô trở lại nhà chung vẫn mang bộ dạng tụt hứng ấy. Giản Dịch thấy cô quay về, còn thấy kỳ quái mà cười nói: “Chuyện gì vậy, không phải Nghiêu Nghiêu nói hôm nay em ở lại nhà à, thế nào lại chạy về nhà chung rồi.”

“Dù sao ở nhà cũng không có việc gì, còn không bằng về đây đánh rank ạ,” Lâm Lung nói, mở máy tính ra.

Từ Ứng Hàn lúc này không ngồi ở chỗ của mình, ngược lại Vương Ngọc Đàn cách đó một ghế cảm động nói: “Nhìn xem trình độ chăm chỉ nỗ lực của chị gái nhỏ nè, năm nay không vào được series S, đời này tôi sẽ không tìm bạn gái.”

Lâm Lung vốn đã mở ra giao diện game, kết quả vừa nghe hai chữ bạn gái, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Nếu không thể đối xử tốt với bạn gái thì không bằng ở vậy đi.”

Cô nói xong, những người khác đều quay đầu lại đây, sau đó trố mắt nhìn nhau.

Giản Dịch ở bên cạnh dè dặt hỏi: “Ai chọc tới em rồi?”

“Không ai cả,” Lâm Lung bĩu môi, giao diện trò chơi của cô đã bắt đầu, kết quả nhấn mấy lần, cũng không biết là con chuột của cô phản chủ hay do cô chưa chuẩn bị tốt, giao diện lại thoát ra.

Cô hơi tức giận đập chuột xuống đất, còn duỗi chân đá. Kết quả đá xong, cô liền phát hiện kết nối internet của máy tính có vấn đề.

Lâm Lung bực bội đứng lên, kéo ghế ra, cáu kỉnh lẩm bẩm: “Thật là phiền…”

Cái đồ phá đám này.

Nhưng cuối cùng mấy chữ này đều không có cơ hội rời khỏi miệng, bởi khi cô vừa nói thật phiền, đột nhiên trong miệng bị nhét vào một cái ống hút, mùi sữa thơm nồng nàn truyền tới cánh mũi.

Từ Ứng Hàn đem hộp sữa vừa cắm ống hút đút vào miệng cô.

Rõ ràng vừa nãy còn cảm thấy tâm phiền ý loạn muốn mắng chửi người, nhưng chỉ trong nháy mắt, giống như con mèo hoang được vỗ về, cô đã yên tĩnh lại.

Cô chớp mắt nhìn về phía anh, cho đến khi người đàn ông ngậm ý cười hỏi: “Thật sự muốn anh đút cho em?”

Lâm Lung vội vàng nhận lấy hộp sữa chua, cúi đầu hút một ngụm, thế nào lại là vị đậu đỏ.

“Hàn ca, bây giờ anh không uống sữa chua đào vàng nữa?” Giản Dịch kinh ngạc hỏi, từ lúc cậu biết Từ Ứng Hàn đến nay, người đàn ông này luôn trung thành với hai thứ.

Liên Minh Huyền Thoại và sữa chua đào vàng.

Từ Ứng Hàn kéo ghế ra, lần nữa ngồi xuống, tay anh đặt trên bàn phím gõ hai cái.

Sau đó, Lâm Lung nghe được tiếng nói nhàn nhạt của anh: “Ừm, tôi đột nhiên phát hiện đậu đỏ ăn rất ngon.”

Đậu, đỏ, ăn, rất, ngon.

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn ca: Cho nên rốt cuộc đến khi nào ta mới có thể ăn đậu đỏ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio