Editor: May
Thời gian dường như dừng lại một lúc lâu, cũng có thể chỉ có vài giây, chỉ thấy Tiêu Thần trước mặt nhẹ nhếch môi, trong thần sắc mang theo một nụ cười dụ hoặc xấu xa.
"Nếu như tôi không có nhận lầm, vị này chính là Tước thiếu - ông chủ của Ciaos đúng không?" Lúc anh ta nói chuyện luôn có loại ma lực thu hút người khác.
Nếu anh ta đã mở miệng, Thi Ngạo Tước cũng không cần phải nói lời ngoài mặt nữa.
"Ừ." Giọng nói của anh trầm thấp, vẻ mặt vẫn giống như thường ngày, lộ ra vẻ lạnh lùng bẩm sinh, khiến người ta khó có thể tiếp cận.
Nghe được giọng nói của Thi Ngạo Tước, cuối cùng Tô Cửu Y cũng định thần lại, mở to hai mắt nhìn thẳng Tiêu Thần, vẻ mặt không sợ.
Tô Cửu Y không hề giống như Thích Cảnh Nhân, đã trải qua rất nhiều sự kiện, sớm tập mãi thành thói quen với chuyện như vậy, đối với một người bình thường như cô mà nói, trước mắt xuất hiện tội phạm giết người, cô đương nhiên sẽ tràn ngập sợ hãi giống như những người khác.
Nhưng giọng nói của Thi Ngạo Tước khiến cô nghĩ tới anh vẫn đang bên cạnh cô, cho nên giây phút đó trong thân thể của cô liền đổ đầy dũng khí không sợ chút nào.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Thi Ngạo Tước cũng không phải rất thân thiện, Tiêu Thần tự nhiên hiểu ý trong biểu tình của anh, hơn nữa Thi Ngạo Tước nổi tiếng cao lạnh ở trong vòng thương trường, lúc nào cũng khiến cho rất nhiều thương gia xì xào bàn tán ở sau lưng, nhưng lại không làm ra được bất kỳ chuyện gì uy hiếp được anh.
Lần này Thi Ngạo Tước cũng không nói lời nào, chỉ là nghiêng thân lôi kéo Tô Cửu Y cách gần bên cạnh anh vào phòng bao của nhà hàng.
Còn chưa tới thời gian dùng cơm, trong nhà hàng Tây chỉ có vài khách ít ỏi, từ sau khi Thi Ngạo Tước vào cửa liền lặng im không nói, Tô Cửu Y ngồi ở đối diện, sau khi Thích Cảnh Nhân và Tần Thiếu Bạch ngồi xuống cũng là suy nghĩ bay xa.
Tô Cửu Y cũng không biết nên nói gì, không khí chung quanh trở nên rất trầm trọng.
Tô Cửu Y liếc nhìn Thi Ngạo Tước, lại nhìn sang Thích Cảnh Nhân, cuối cùng vẫn cự tuyệt ý tốt của nhân viên phục vụ bên cạnh, sau đó nâng thực đơn ở góc bàn lên xem, bộ dáng rất có hứng thú nghiên cứu.
"Đói bụng liền gọi cơm đi." Đại khái thấy Tô Cửu Y vẫn luôn lật xem thực đơn, Thi Ngạo Tước cho rằng bắt đầu từ tối hôm qua cô cũng chưa có lắp đầy bụng, cộng thêm chưa kịp ăn sáng, nên đói rồi.
Tô Cửu Y vội lắc đầu, nhưng lúc này Thi Ngạo Tước đã gọi nhân viên phục vụ tới lần nữa.
Giá cả trên thực đơn không rẻ giống như hai lần hai người đi ăn lúc trước, tùy tùy tiện tiện một món ăn có thể vượt qua nửa tháng tiền lương của cô, cô lại nhức nhối lần nữa liếc mắt nhìn thực đơn, vừa rồi chỉ xem hình ảnh, lần này ngay cả giá cả cùng nhau xem.
Lớn như vậy, Tô Cửu Y chỉ từng cùng ba người còn lại của nhà họ Tô đi nhà hàng Tây sang quý ăn một lần, còn là sinh nhật của Tô Man Ngưng lúc đang học trung học.
Khi đó đi cũng chỉ là xuất phát từ cho Tô Man Ngưng mặt mũi, hơn nữa lúc ấy cô gọi đều là đắt tiền nhất, có suy nghĩ muốn ăn chết nhà họ Tô, thế nhưng ngay cả Triệu Thư Nhã cũng không có để ý giá của món ăn cô gọi, đại khái là bọn họ đều tập mãi thành thói quen với giá tiếng bữa ăn loại này rồi.
Nhìn ba người còn lại đều là gọi món ăn giá cả không rẻ, Tô Cửu Y cắn răng, muốn một phần giống như Thích Cảnh Nhân.
Tuy rằng không phải cô trả tiền, nhưng căn cứ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo cần cù tiết kiệm dưỡng thành từ mọi năm, cô vẫn không nhẫn tâm nhìn thấy nhiều tiền như vậy bị mình ăn tươi nuốt sống từng miếng từng miếng.
"Các người định làm thế nào về chuyện của Tiêu Thần?" Thi Ngạo Tước lên tiếng.
Dù sao chuyện này không phải chuyện đùa, chỗ Tống Trí Kha còn chưa có điều tra ra được người chủ phía sau màn, chuyện xóa bỏ băng giám sát lúc trước, bọn họ làm chậm hơn đối phương một bước, vậy có nghĩa là đối phương là tối bọn họ là sáng, thế cục rất bất lợi.