Editor: May
"Xem tình huống rồi nói sau." Thích Cảnh Nhân vuốt vuốt cái ly, ngược lại nhìn rất thoáng với chuyện này, nhưng cô làm người chứng kiến hiện trường gây án đầu tiên, là một người gặp nguy hiểm nhiều nhất.
"Chúng ta phải nghĩ biện pháp biến bị động thành chủ động, tuy rằng ngoài mặt Tiêu Thần không có phát sinh chuyện gì, nhưng khẳng định anh ta biết chân tướng phía sau màn, dù cho người cũng không phải là do anh ta giết." Tần Thiếu Bạch phân tích nói.
Nghe đến đó Tô Cửu Y có chút nghi hoặc: "Người cũng có thể không phải là do anh ta giết?"
Vậy còn có thể là ai.
"Trước đó tên tổng giám đốc kia từng mua súng ống, nhưng sau khi anh ta bị giết hại tôi đã kiểm tra quần áo của anh ta, phát hiện đạn cũng không có thiếu, hơn nữa sau đó cũng không có phát hiện vân tay khác trừ anh ta, rèm cửa sổ bị kéo lại, ai cũng không thể biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không thể nói trăm phần trăm là Tiêu Thần giết người, nhưng từ thời gian trước sau để nói, khẳng định anh ta thoát không khỏi liên quan với chuyện này."
"Đúng rồi, Tiêu Thần có súng." Tô Cửu Y đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
"Có súng?" Thi Ngạo Tước bên cạnh cau mày nhìn về phía cô.
"Ừ, ngày đó ở Ciaos tôi tận mắt nhìn thấy, bên hông anh ta có một khẩu súng, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra." Cô nhớ lại một màn nhìn thấy dưới quầy bar vào ngày đó.
Chuyện bí ẩn này quả thật tựa như một tấm lưới, kể cả chuyện máy giám sát, quả thực là khiến người ta đoán không ra.
Ánh mắt Thi Ngạo Tước trở nên thâm thúy, cảm giác chuyện lần này đại khái không có ở trong phạm vi anh dự liệu, đối phương đến có chuẩn bị, đầu tiên là đoạt hàng hóa anh chuyển vận, sau đó lại hạ độc ở trong phòng của anh, không tra được gì ở trong ghi chép khách hàng ở Ciaos, xem ra có lẽ có rất nhiều người giống như Tiêu Thần, còn cất giấu hai thân phận.
Ánh trăng xuyên qua bầu trời đêm sương mù dày đặc chiếu xuống tia sáng chói lọi nhất, dưới bệ cửa sổ là tiếng ếch không ngủ kêu vang phá vỡ yên tĩnh, một trận gió thổi qua cây ngô đồng bên tường, lá đầy cành phát ra tiếng vang xào xạc.
Mấy người sau khi ăn xong bữa tối, liền tự rời đi. Tần Thiếu Bạch thì muốn đi tới nhà Tống Trí Kha, bảo là muốn điều tra lại một chút hình ảnh máy giám sát.
Trong phòng khách, ánh sáng chiếu ra từ laptop chiếu vào trên mặt Tống Trí Kha, anh nhíu chặt mày, híp mắt nhìn nội dung trên màn ảnh, ngón tay ngừng ở trên bàn phím một hồi lâu.
Sau lưng anh, Tần Thiếu Bạch dựa vào trên ghế sofa, mu bàn tay gác ở trên trán, cau mày thích ứng ánh sáng phát ra từ đèn treo thủy tinh, sau đó lấy điện thoại ra xác nhận thời gian.
"Sắp ba giờ rồi, chú đang làm gì."
Anh đã ở trên ghế sofa ngủ một giấc, nhưng Tống Trí Kha vẫn duy trì tư thế cũ, động cũng không động.
Tần Thiếu Bạch ngồi thẳng người dậy, đi đến bên cạnh rót ly nước uống, tùy ý quét mắt nhìn máy vi tính trước mặt Tống Trí Kha, nói tiếp, "Lúc tôi ngủ, máy vi tính của chú chính là ở trang này."
"...." Tống Trí Kha hơi nhếch khóe môi, không nói gì.
Tần Thiếu Bạch cầm lấy ghế bên cạnh, lưng ghế đặt ở phía trước, sau khi ngồi xuống khuỷu tay tùy ý chống ở lưng trên ghế, giọng điệu lười nhác, "Nói đi thiếu niên, chuyện gì khiến chú phiền não vậy."
Anh dứt lời, còn vỗ vỗ bả vai Tống Trí Kha.
Tống Trí Kha quay đầu nhìn về phía Tần Thiếu Bạch, anh là một dáng chưa tỉnh ngủ, cánh tay chống mặt cũng đã có xu thế trượt xuống dưới, tóc bừa bộn tùy ý trở thành hình dạng không biết tên, nói tóm lại, cùng với anh ban ngày hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.
"Tôi đang suy nghĩ." Tống Trí Kha mở miệng, "Rốt cuộc những người này làm thế nào xâm nhập máy giám sát mà không hề lưu lại dấu vết."