Editor: May
"Đại khái chính là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên đi." Tần Thiếu Bạch ngồi thẳng lên vỗ vỗ mặt, cố gắng để bản thân thanh tỉnh một chút, "Rất nhiều chuyện cũng không thể ở trong lòng bàn tay của chú, trên đời này không có mạnh nhất chỉ có càng mạnh hơn."
"Đối với chuyện lần này tôi cũng rất mê hoặc." Dường như là tỉnh táo không ít, giọng nói Tần Thiếu Bạch trở nên rõ ràng, giọng điệu cũng mang theo một chút nặng nề, "Sợ rằng chân tướng sẽ khiến cho chúng ta gặp phải càng nhiều không biết hơn."
Tống Trí Kha im lặng, lời nói này cũng không phải là không có đạo lý.
*
Gần đây nhà họ Thi rất là náo nhiệt, tất cả mọi người đều nghe nói gần đây Thẩm Chanh - mẹ của Thi Ngạo Tước sẽ về nước ở một thời gian ngắn, cho nên thỉnh thoảng đã có người thảo luận chuyện này.
"Nghe nói mẹ Tước thiếu đặc biệt xinh đẹp."
"Từng nghe nói, lúc còn trẻ là một đại mỹ nhân đấy!"
"Gì mà lúc còn trẻ, hiện tại cũng là mỹ nhân được không, bà ấy bảo dưỡng đặc biệt tốt, người hầu cũng không nhìn ra tuổi tác."
"Kẻ có tiền nên như thế, có tư cách đó mà...."
"Nghe nói ba của Tước thiếu cũng đặc biệt đẹp trai, qua tuổi bốn mươi lại nhìn có vẻ như một người đàn ông ngoài ba mươi, dáng dấp đẹp trai lại rất quyến rũ...."
"Nhìn Tước thiếu liền có thể tưởng tượng được ba và mẹ của ngài ấy, dù sao có loại gien tốt mà...."
Ngay tại lúc mọi người nghị luận ầm ỉ, quản sự đi tới từ đàng xa, u ám nói: "Có xinh đẹp hay không tôi không biết, nhưng nghe nói, mẹ Tước thiếu rất nghiêm khắc với Tước thiếu."
Tô Cửu Y đang tưới hoa nghe được lời của quản sự, không khỏi nhếch môi, nếu như không nghiêm khắc, sao có thể bồi dưỡng được một người ưu tú như vậy?
Thật ra Thẩm Chanh quả thật rất nghiêm khắc với Thi Ngạo Tước, từ nhỏ đến lớn, bà gần như đều là đứng ở góc độ người đứng xem nhìn cách anh ứng xử, xử lý sự tình, không bao giờ nhúng tay vào trong đó.
Cũng chính bởi vì như vậy, Thi Ngạo Tước mới dưỡng thành một tính cách như vậy, nói một không hai.
"Nghe nói Tước thiếu suýt chút nữa đính hôn với một cô gái? Hình như tên Quyền Tâm gì đó, mẹ Tước thiếu giống như rất thích cô ấy."
"Thật sao?" Có nữ hầu hỏi, "Vậy rốt cuộc cô gái tên Quyền Tâm kia có đính hôn với thiếu gia không?"
Nghe đến đó Tô Cửu Y nhăn lông mày một chút, Quyền Tâm là ai?
"Không có, nhưng quan hệ của cô gái đó và thiếu gia giống như không tệ, hiện tại cũng ở nước ngoài, phu nhân rất thích cô ấy, hai nhà cũng thường xuyên qua lại, cho nên tôi cảm giác đính hôn gì đó cũng chính là chuyện ngày một ngày hai, huống chi cô suy nghĩ một chút, danh môn vọng tộc như nhà họ Thi, có mấy nhà không phải kết thông gia bởi vì lợi ích."
Tô Cửu Y sửng sốt, xem ra bọn họ quả thật đều không biết hôn sự của Thi Ngạo Tước và Thích Cảnh Nhân.
Nhưng nếu như quan hệ của Quyền Tâm kia và Thi Ngạo Tước thật sự không tệ, như vậy anh muốn xóa bỏ hôn ước, cũng là rất dễ dàng đi.
Cô than thở một tiếng tức, xoay người sang chỗ khác tiếp tục tưới hoa chỗ vườn của cô, cũng không có dự định nghe nội dung nói chuyện của mọi người nữa.
Dù sao Thi Ngạo Tước đính hôn với ai, đều không có chút liên quan nào với cô.
Tầng sương mù trong bầu trời đêm ngăn cản ánh trăng sáng ngời, vốn ánh sáng lấm tấm chói mắt cũng trở thành không còn bóng dáng, thật giống như tâm tình bây giờ của Tô Cửu Y, lo lắng nồng đậm ngăn cách, nặng nề có chút không thở nổi.
Trên tường rào lầu các bò đầy dây leo sâu cạn không đồng nhất, nhìn kỹ sẽ còn phát hiện cỏ xỉ rêu rậm rạp cuối chân tường, rậm rạp chằng chịt, như miệng hút đang phụ thuộc vào vách tường.
Trên cái giá đình viện quấn đầy lá cây nho xanh biếc, uốn lượn ngoằn ngoèo, còn điểm từng quả nho màu tím, tròn đầy giống như trân châu đen, được ánh sáng trong cửa sổ chiếu sáng rực rỡ.