Editor: May
Tần Thiếu Bạch kéo cửa xe tải ra, một cước đạp tài xế vào. Tuy động tác có chút thô lỗ, nhưng không thể không nói lúc anh thô lỗ vẫn có vài phần mị lực, ngũ quan đẹp mắt ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống ánh sáng rực rỡ, hình dáng càng thêm rõ ràng.
Một tay Thi Ngạo Tước cắm ở trong túi quần tây, lười nhác tựa ở bên cạnh cửa xe, mặt anh không cảm xúc gì nhìn tài xế xe tải, khóe môi chậm rãi giương lên, anh rõ ràng đang cười nhưng lại không đạt đến đáy mắt, khiến người ta không cảm giác được một chút xíu nhiệt độ.
"Hào hứng của Tiêu thiếu gia quả thật rất tốt, chơi loại trò chơi kích thích này."
Giọng nói của anh rất trầm thấp, tuy rằng tiếng nói vững vàng nhưng mơ hồ vẫn tản ra lệ khí, khiến người ta không rét mà run.
Tài xế xe tải vốn đang cúi đầu, nhưng sau khi nghe được lời của Thi Ngạo Tước anh ta liền ngẩng đầu lên, anh ta mang khẩu trang che khuất nửa gương mặt, và đội mũ lưỡi trai màu đen trên đỉnh đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa. Nhìn qua là một người đàn ông rất trẻ tuổi.
Bình thường khi một người ăn mặc như vậy, về cơ bản sẽ không có cách nào xác nhận, nhưng ánh mắt của người đàn ông đã bán đứng chính anh ta, khiến người ta liếc nhìn liền có thể nhận ra anh ta.
Trước đó Tô Cửu Y đã từng lưu ý tướng mạo Tiêu Thần, đặc biệt là đôi mắt câu hồn người kia, lúc ấy cô đã cảm thấy dáng dấp Tiêu Thần đặc biệt tác phong không đúng đắn, nếu như không phải là hoa tâm háo sắc bỉ ổi, thật sự có thể coi như là một người giàu có đẹp trai.
Nhân phẩm Tiêu Thần không tốt không phải là bí mật gì, hơn nữa Tô Cửu Y cũng biết một chút chuyện anh ta bỏ thuốc ở gian phòng Thi Ngạo Tước, trốn ở trung tâm thương mại đối diện Ciaos bắn cô, cùng với phái người bắn chết Thi Ngạo Tước.
Một người đàn ông như vậy rất nguy hiểm, vì một chút lợi ích mà không từ thủ đoạn, thậm chí là không tiếc liên lụy tánh mạng và tiền đồ của mình.
"Nếu Tước thiếu biết là tôi, tôi cũng không cần che che giấu giấu nữa."
Tiêu Thần cúi đầu đụng ở trên vai của mình một chút, mũ lưỡi trai đội ở trên đầu liền rơi xuống. Bởi vì tay anh ta bị trói ngược ở phía sau, cho nên anh ta chỉ có thể dùng cách này.
Chỉ là anh ta giống như cũng không để ý, lại còn nhìn Thi Ngạo Tước cười, "Tước thiếu cũng nói tôi là chơi trò chơi, như vậy còng tôi có phải là có chút không tốt lắm không."
Thi Ngạo Tước liếc xéo anh ta, đưa tay chậm rãi sửa sang lại cổ áo một chút, cười như không cười mở miệng: "Tôi cảm thấy rất hợp thích."
"Nói như thế nào chúng ta cũng coi như là người quen, không chừng về sau còn có thể có cơ hội hợp tác làm gì đó." Tiêu Thần nói: "Tước thiếu, làm người, có chuyện thì phải thương lượng thật tốt, cũng chính là cho mình một con đường lui."
"Con người của tôi chưa bao giờ thích để lại cho người ta một con đường lui." Khóe môi hạ thấp của Thi Ngạo Tước giương nhẹ, không nhanh không chậm nói: "Tôi chỉ thích chặt đứt đường lui của người ta."
Lời của anh rất có châm chích, cũng ngắn gọn sáng tỏ, câu nói đầu tiên phân rõ lập trường và thái độ của mình.
Tô Cửu Y cảm thấy bá đạo của Thi Ngạo Tước đã vượt ra một loại cảnh giới mới, nhìn có vẻ anh đang cười, nhưng nụ cười kia lại có chút lạnh lùng. Tuy giọng nói của anh bình dị, nhưng lại mang theo khí phách không khiến người nghi ngờ.
"Được rồi." Sự tình phát triển đến mức này, Tiêu Thần cảm thấy mình cũng không cần phải giả bộ nữa, nói ngay vào điểm chính: "Tôi nghĩ các người cũng biết sau lưng tôi có người, dù hôm nay tôi bị các người bắt tại hiện trường cũng không sao, bởi vì người sau lưng tôi có năng lực cũng có bản lãnh kia, anh ta có thể dễ dàng rửa sạch tội danh cho tôi, hơn nữa xóa sách tất cả chứng cớ."
"Nhân chứng thì sao?" Thích Cảnh Nhân ôm ngực, có chút hứng thú nhìn Tiêu Thần, "Cũng cùng xóa sạch à?"