Editor: May
Tiêu Thần không trả lời cô, mà là chuyển chủ đề, "Cho nên hiện tại các người có thể báo cảnh sát bắt tôi, nhưng các người cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi đi vào có thể không cần đến nửa tiếng liền có thể bình an vô sự đi ra."
Thi Ngạo Tước lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, dửng dưng mở miệng: "Có đôi khi quá mức tự tin ngược lại không phải là một chuyện tốt."
"Tôi lại không cảm thấy như vậy." Tiêu Thần cười: "Tự tin bắt nguồn ở thực lực, nếu như một người không có thực lực, dù muốn tự tin cũng không tự tin nổi, anh nói đúng không, Tước thiếu "
"Không đúng." Tô Cửu Y bên cạnh nói chen vào, nói trúng tim đen: "Nói cho cùng, anh cũng chỉ là đang bán mạng thay người khác mà thôi."
Thích Cảnh Nhân nói tiếp lời của cô: "Nói dễ nghe chính là lấy tiền làm việc. Nói khó nghe một chút chính là không có mặt mũi."
Cô dừng một chút, nói tiếp: "Một con chó quê mùa, ở đây giả bộ là chó Poodle cái gì."
Tô Cửu Y: "...."
Quả nhiên so với Thích Cảnh Nhân, cô vẫn là thua kém rất nhiều, bởi vì cô quả thật không biết cách châm chọc người này, câu nói đầu tiên có thể chận đối phương á khẩu không trả lời được.
Tần Thiếu Bạch dựa vào ở một bên nhìn Thích Cảnh Nhân, ánh mắt mang theo thưởng thức, đường cong khuôn mặt của anh rất nhu hòa, đặc biệt dưới ánh mặt trời chiếu xuống, càng lộ ra nhu hòa.
Thi Ngạo Tước nhìn anh ta một cái, thấy anh ta đang "Động dục", anh nhăn lông mày tỏ vẻ khinh bỉ một chút, ngay sau đó dời tầm mắt đi.
Anh gọi điện thoại bảo Tống Trí Kha đến xử lý hiện trường, lúc nhận được điện thoại, Tống Trí Kha Chánh đang chơi game với Thi Thiên Tước, hai người quyết chiến suốt đêm vẫn chưa phân ra thắng bại, bởi vì một cuộc điện thoại quấy nhiễu Tống Trí Kha sai lầm, bị Thi Thiên Tước đoạt tiên cơ, chiến thắng rồi.
Thua trò chơi, Tống Trí Kha cũng không thèm để ý, dù sao trò chơi này là chính bản thân anh khai thác, bại bởi bất kỳ ai cũng là bại bởi mình.
"Đi thôi." Anh để tay cầm chơi game xuống, đứng dậy, cầm lấy áo khoác từ trên ghế sofa phủ lên trên bờ vai.
"Đi đâu?" Thi Thiên Tước lười lười ngáp một cái, cả đêm không ngủ, thật sự là mệt đến hoảng.
"Anh của cậu xảy ra tai nạn xe cộ." Tống Trí Kha ung dung thản nhiên nói: "Chờ tôi đi xử lý hiện trường."
"Vậy còn chờ gì nữa, đi đi." Thi Thiên Tước chợt đứng dậy, ngay cả áo ngoài cũng chẳng thèm cầm lấy liền lôi kéo Tống Trí Kha đi ra ngoài.
Tống Trí Kha nhìn anh ta một cái, mỗi lần nhìn thấy hai gương mặt giống nhau như đúc, anh liền muốn nôn ra, sao dáng dấp, chiều cao, dáng người, tướng mạo, đến cả khí chất của hai anh em này đều hoàn toàn giống nhau chứ.
Sau này khi hai người này kết hôn, có thể có mấy chuyện lý thú như nhận nhầm chồng phát sinh hay không?
*
Tiêu Thần vốn cho rằng Bắc Mặc sẽ giải quyết phiền toái cho anh ta, không ngờ Bắc Mặc lại chẳng quan tâm anh ta, anh ta gọi điện thoại đi cầu cứu, kết quả Bắc Mặc mắng anh ta một câu kẻ bất lực liền cúp điện thoại.
Có lẽ Tiêu Thần không ngờ mình sẽ rơi xuống hoàn cảnh này hoàn toàn là do mình gieo gió gặt bão, bởi vì ý định ban đầu của Bắc Mặc là khiến anh ta dùng cách trực tiếp nhất trừ khử Tần Thiếu Bạch.
Lái xe đụng người xác thực đủ trực tiếp, nhưng khi đó Thích Cảnh Nhân đang ở hiện trường, nói cách khác một khi Tiêu Thần thành công, Thích Cảnh Nhân cũng trốn không thoát một kiếp này. Mà ý định ban đầu của Bắc Mặc là diệt trừ Tần Thiếu Bạch dưới điều kiện tiên quyết là không đả thương Thích Cảnh Nhân, kết quả Tiêu Thần quá cuồng vọng tự đại, thiếu chút nữa đã khiến cho Thích Cảnh Nhân bị thương tổn.
Bắc Mặc vì vậy rất tức giận, cho nên trực tiếp loại bỏ Tiêu Thần ra khỏi đám con rối của mình, một người ngay cả là một con rối cũng không được tính, anh ta tự nhiên khinh thường đi cứu, cho nên cuối cùng anh ta đưa ra quyết định chính là để Tiêu Thần tự sinh tự diệt.