Editor: May
Khoảng tám giờ năm mươi Tần Thiếu Bạch đến kho hàng số 17 bến tàu Thành Tây, sau khi vào kho hàng, anh tra xét khắp nơi một lần, không nhìn thấy Bắc Mặc.
Thật ra trước khi tới anh đã đoán được, Bắc Mặc không thể nào hiện thân. Một là bởi vì anh ta là người làm việc cẩn thận, không đánh trận chiến không có nắm chắc. Hai là từ trước đến nay anh ta kiêu ngạo ở trên cao, nếu có thể để cho thủ hạ giải quyết hết phiền phức, anh ta nhất định sẽ không đích thân ra mặt.
Tần Thiếu Bạch biết rõ Bắc Mặc sẽ không xuất hiện nhưng vẫn làm xong đầy đủ chuẩn bị, là bởi vì anh biết Bắc Mặc sẽ không bỏ qua cho anh như vậy, có một cơ hội tốt có thể diệt trừ anh như vậy, Bắc Mặc không thể nào không cần.
Đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn kém một phút đồng hồ nữa sẽ đến chín giờ, tính toán thời gian không sai biệt lắm, Tần Thiếu Bạch xoay người về phía bên ngoài kho hàng, dùng tay nhéo nhéo vành tai.
Đây là chỉ thị cho người bên ngoài.
Lúc vừa mới tiến vào, Tần Thiếu Bạch chú ý tới bốn phía, phát hiện có cài đặt máy quấy nhiễu tín hiệu ở mấy góc, nói cách khác, trước khi anh tới thì người Bắc Mặc đã từng tới qua, hơn nữa còn động tay động chân.
Mục đích bọn họ lắp đặt máy quấy nhiễu tín hiệu là vì quấy nhiễu tín hiệu điện thoại di động của anh, khiến anh không thể tự cứu ở ngay lúc nguy nan. May mắn trước đây anh từng lo ngại về vấn đề này, cho nên mới đã làm ý định khác, cũng chính là dùng dấu tay nói chuyện rõ ràng với người ở phía ngoài.
Tần Thiếu Bạch tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, lấy từ trong túi quần ra một hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc ra đốt lên, vừa hút thuốc vừa quan sát bên cạnh anh có vật gì.
Nhìn thấy một hộp giấy cổ xưa, anh ung dung thản nhiên giơ khóe môi lên, ngay sau đó vẽ ra một độ cong cười như không cười.
Ngọn đèn kho hàng rất tối, có đôi khi còn đột nhiên chớp lóe mấy cái, bởi vì một mảnh vùng lân cận đều là kho hàng bỏ phế, bình thường không có người quản lý, cho nên vấn đề trên tuyến đường vẫn không chiếm được giải quyết.
Đúng lúc đó, ánh đèn lóe lên một cái, sau đó tắt ngúm, kho hàng lập tức trở nên tối đen như mực, có thể nói là vươn tay không thấy năm ngón.
Điếu thuốc Tần Thiếu Bạch đốt lên kia còn mang theo chút ngọn lửa lẻ tẻ, nhưng ngọn lửa hơi yếu đó cũng không thể chế tạo một chút ánh sáng cho không gian tối đen này.
Tần Thiếu Bạch chậm rãi đứng dậy, cẩn thận cắm tàn thuốc ở trên hộp giấy, sau đó nhanh chóng lui đến bên cạnh.
Đúng lúc đó, chỗ tàn thuốc sáng lên một chấm đỏ nhỏ, tận lực là một tiếng vang pằng, có lẽ là âm thanh viên đạn xuyên qua chỗ hộp giấy.
Chỉ là đối phương đã xử lý cách âm cho súng ống, ngoại trừ một chút tiếng vang phát ra từ trên mục tiêu, gần như không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Tần Thiếu Bạch đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động chung quanh, dựa vào lực nhạy cảm của anh, liền thấy rõ người nổ súng đứng ở nơi cách kho hàng chưa tới 20m.
Qua khoảng nửa phút, tia hồng ngoại lại bắn vào, vẫn là ở phương hướng chỗ tàn thuốc, tiếp theo là liên tục hai tiếng súng vang lên.
Vì để cho đối phương hiểu lầm xạ kích đến mục tiêu nhân vật, Tần Thiếu Bạch cố ý đẩy ngã bên cạnh một vật cứng, phát ra bịch một tiếng vang lên.
Đối phương lại bắn mấy phát súng, vị trí bắn đều ở chỗ gần tàn thuốc, nổ súng liên tục như vậy, hẳn là đảm bảo chẳng may.
Chỉ là đối phương cũng không biết là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, ở gần kho hàng mai phục mười tên sát thủ, đang chú ý tỉ mỉ nhất cử nhất động của anh.
Sau khi xác định được vị trí của đối phương, một người sát thủ trong đó nhắm ngay mục tiêu, bóp cò, một súng nổ đầu, vững vàng chính xác tàn nhẫn.
"Như thế nào? Ngoại trừ người mới vừa bị xử lý, chung quanh còn có những tay súng khác hay không?" Thi Thiên Tước ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, hạ giọng dò hỏi sát thủ bên cạnh.