Editor: May
"Không có." Sát thủ trả lời.
"Ừ." Thi Thiên Tước nhướng lông mày một chút, căn dặn nói: "Lập tức xử lý hiện trường."
"Vâng."
Toàn bộ thiết bị giám sát gần kho hàng đều bị Tống Trí Kha bôi đen, cho nên hiện tại dù khu vực bến tàu này phát sinh chuyện giết người phóng hỏa gì, cũng sẽ không bị nghành liên quan chú ý tới.
Rất nhanh, sát thủ liền ném một thi thể đàn ông từ góc tối ra, nhìn cách ăn mặc và vết chai dày trong lòng bàn tay anh ta, cũng hẳn là một người sát thủ.
Tần Thiếu Bạch đi ra từ trong kho hàng số 17, tiến lên nói chuyện với Thi Thiên Tước vài câu, hai người nhất trí quyết định trước tiên xử lý xong thi thể này, vì vậy bảo người ta lái một chiếc xe tải nhỏ kéo thi thể đi vùng ngoại ô chôn.
Thi Ngạo Tước cũng chạy tới vào lúc này, sau khi anh sai người ta xử lý tốt hiện trường, hủy diệt tất cả chứng cớ, liền cùng rời đi với Tần Thiếu Bạch và Thi Thiên Tước.
Sở dĩ sai người ta chôn cỗ thi thể kia có hai mục đích, một là không muốn tạo ra một chút phiền toái không cần thiết, dù sao chuyện này liên quan đến ba nhà Tần Thi Tống. Hai là vì khiêu khích Bắc Mặc, buộc anh ta hiện thân.
Biết được chuyện đã phát sinh, Thích Cảnh Nhân không cho Tần Thiếu Bạch vẻ mặt hoà nhã, cô lạnh nhạt quét mắt nhìn anh một cái, nói: "Anh ta điên khùng anh cũng điên khùng theo đúng không."
"Anh là điên khùng vì em thôi." Tần Thiếu Bạch nói xong, đưa tay kéo cô vào trong ngực, dùng sức giam cầm cô, sau đó cúi đầu cọ ở trước ngực cô.
"Không biết xấu hổ." Thích Cảnh Nhân đẩy anh ra, vẻ mặt nghiêm túc lên: "Bắc Mặc không phải một người lương thiện, các người làm như vậy tương đương với chọc giận anh ta, thù này anh ta nhất định sẽ báo, dùng cách càng tàn nhẫn hơn."
"Em sợ sao?" Tần Thiếu Bạch vươn một tay ra thay Thích Cảnh Nhân chỉnh sửa tóc lại, trong mắt mang theo ý cười yêu thương cưng chìu.
"Có gì phải sợ." Làm con gái tổng thống, tập trung muôn vạn sủng ái một thân, trải qua gian khổ vốn là nên nhiều hơn người bình thường. Cho nên cô có thể làm, là đi tiếp nhận, đi đối mặt.
"Em không sợ chết sao?" Ánh mắt Tần Thiếu Bạch nhìn cô thật chăm chú, ngón tay suông dài nhẹ nhàng vuốt vuốt ở trên tóc của cô, giống như coi cô là loại trân bảo, hết lòng che chở.
"Em không sợ chết." Thích Cảnh Nhân nói: "Nhưng em sợ anh chết."
Thích Cảnh Nhân quả thật không phải là một người sợ chết, từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn càng kiên cường hơn bạn cùng tuổi, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cô đều có thể sử dụng một cách ung dung nhất để ứng đối, kể cả lúc đối mặt với tử vong.
Cô cho rằng mình là một người cởi mở sảng khoái, lại thật không ngờ có một ngày sẽ lo lắng hãi hùng bởi vì một người đàn ông.
Thích Cảnh Nhân cảm thấy, tình yêu mới chính là phần mộ, một khi vùi hãm vào, liền không thể trốn được nữa, vùi thật sâu vào bên trong.
"Anh sẽ không chết, bởi vì anh sợ anh chết sẽ không có người chăm sóc em." Tần Thiếu Bạch ghì cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói xong: "Thích Cảnh Nhân, en biết tính tình mình có bao nhiêu xấu không, xấu đến không ai dám tiếp cận em."
"Thật sao." Thích Cảnh Nhân tựa ở trên lồng ngực của anh, lạnh nhạt hỏi anh: "Vậy sao anh còn dám muốn em."
"Bởi vì kiếp trước anh thiếu nợ em, cho nên đời này nhất định gặp phải em, phải ở cùng với em, phải cưng chiều em đến vô pháp vô thiên." Tần Thiếu Bạch ôm chặt lấy cô, mỗi chữ mỗi câu đều có lực độ như vậy, khiến người ta khắc thật sâu ở trong lòng.
"Đáp ứng em thì phải làm được, nếu như anh chết, em liền đào mộ phần của anh, sau đó dùng roi đánh xác anh." Thích Cảnh Nhân nói.
"Phụ nữ, em quá bạo lực quá máu tanh rồi." Tần Thiếu Bạch càng thêm dùng sức ôm chặt cô, giống như muốn dụi cô vào trong xương cốt.