Editor: May
"Tiên sinh, đó là bao cao su."
Nhìn thấy Thi Mị chọn lựa ít nhất không dưới mười túi băng vệ sinh, nhân viên bán hàng cho rằng mục đích của anh chủ yếu là mua băng vệ sinh, cho nên khi nhìn thấy anh cầm một bao cao su xuống, liền tốt bụng nhắc nhở anh một câu.
Thi Mị lạnh lùng ừ một tiếng, dùng thái độ lạnh lùng nói cho đối phương biết, anh biết.
Thật ra nhân viên bán hàng cũng là mỹ nữ dáng dấp không tệ, chỉ là bởi vì đi làm ở siêu thị nhất định phải mặc quần áo làm việc, cho nên thân hình rất đẹp của cô ta bị quần áo rộng thùng thình che hết rồi.
Cộng thêm tóc cần dùng kẹp tóc hoa ghim lên, nhìn có vẻ liền ít đi một chút mỹ cảm, nhưng nếu chỉ nhìn riêng gương mặt đó của cô ta, vẫn là rất không tệ.
Bình thường người đến siêu thị mua đồ, có một bộ phận đàn ông độc thân sẽ chủ động tìm cô ta bắt chuyện, thỉnh thoảng còn có người muốn số wechat và số điện thoại di động của cô ta.
Loại đàn ông giống như Thi Mị từ khi đi vào đến hiện tại đã suốt hơn mười phút đến nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, nhân viên bán hàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Cô ta vừa cảm thấy ngượng ngùng, lại cảm thấy có chút nhàm chán, vì vậy hừ một tiếng, xoay người đi chỉnh sửa lại giá hàng bên cạnh.
Thi Khả Nhi đứng ở đàng xa phát ngốc một hồi, lúc nghe sau lưng có người nói "Nhường một chút", cô mới sực tỉnh.
Thấy Thi Mị đang đi về phía bên này, cô lắc mình một cái lùi đến bên cạnh, nhưng sau đó xoay người bước nhanh đi ra siêu thị, trước khi Thi Mị ra ngoài ngồi về trong xe, giả thành bộ dáng người không chuyện gì.
Chưa tới hai phút, Thi Mị đi tới từ siêu thị, anh cắm tay ở trong túi quần tây, một tay trực tiếp thả ở bên người, mang theo một cái túi ni lông.
Trong túi nhựa là băng vệ sinh đủ loại màu sắc, tất cả lớn nhỏ, có khoảng hơn mười túi xách.
Thi Khả Nhi tựa ở trên cửa sổ xe mở rộng toàn bộ, nhìn anh đi tới từ đàng xa, khóe môi bất giác nâng nụ cười lên.
Thi Mị đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ngồi lên trên xe, thuận tay đưa thứ trên tay cho Thi Khả Nhi, "Đồ em muốn."
"À." Thi Khả Nhi đưa tay nhận, lật xem thứ trong túi nhựa, sau đó quay đầu nhìn về phía anh, "Mua nhiều băng vệ sinh như vậy làm gì, em cần chính là đồ ăn."
"Cái này có thể ăn."
Thi Mị vừa nói, vừa buộc dây an toàn, sau đó khởi động xe, vững vàng lái ra ngoài.
"Em đọc sách nhiều, anh không nên gạt em." Thi Khả Nhi lấy từ trong túi nhựa ra một bao băng vệ sinh đưa tới trước mặt anh, nói: "Anh ăn một miếng cho em xem một chút."
Thi Mị hơi nghiêng đầu một chút, tránh đụng vào món đồ băng vệ sinh nhạy cảm này, không nhanh không chậm nói: "Đây là bánh mì chuyên dụng của phụ nữ, đàn ông chỉ có thể nhìn, không thể khinh nhờn."
"Nhàm chán." Thi Khả Nhi rút tay về, lúc này mới phát hiện cái băng vệ sinh này là nhãn hiệu cô thường dùng, chỉ có điều, hình như là đã đổi mới đóng gói.
"Nói thật, anh, tại sao anh lại nghĩ tới đi mua băng vệ sinh cho em? Em chỉ là nói em muốn đi mua đồ, cũng không có nói rõ, làm sao anh biết em muốn mua gì." Cô hỏi anh.
"Bởi vì buổi sáng hôm nay lúc tới nhà em đón em thấy trên quyển lịch của anh khoanh mấy con số." Tuy giọng nói của anh có chút sâu lắng, nhưng nghe vẫn rất có từ tính, mỗi chữ mỗi câu, dường như đều có thể in dấu ở trong lòng người.
Lúc này Thi Khả Nhi mới nhớ tới, buổi sáng lúc cô đang chỉnh sửa lại tư liệu, anh liền đứng ở trước bàn nhìn cô, lúc ấy anh quả thật là liếc qua lịch bàn.
Mà cô có một cái thói quen chính là, sẽ khoanh lại thời gian hành kinh ở trên lịch bàn, đặt ở vị trí bắt mắt nhất.
Cho nên anh không phải đang qua loa, mà là đang rất nghiêm túc nói cho cô biết, tuy rằng anh không nói, nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ về cô anh đều ghi tạc trong lòng.