Lúc cô ngồi ở trên giường, lưng thẳng tắp, cổ thon dài rất đẹp.
Nghe được tiếng động, Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, thấy là Thi Vực, liền đặt sách sang một bên.
Thi Vực đi đến bên giường ngồi xuống, hỏi cô, “Không quen?”
Thẩm Chanh gật gật đầu, “Quen.”
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Sao không trò chuyện thêm một lát nữa? Không phải các người đã lâu không gặp ư, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, xuống dưới....”
Không đợi cô nói hết lời, Thi Vực liền đưa tay ôm eo của cô, nhỏ giọng trách mắng: “Tự chủ trương.”
Thẩm Chanh không hiểu rõ tình huống: “Gì?”
Thi Vực ôm cả người cô vào trong ngực rộng rãi, chôn cằm ở hõm vai của cô: “Người nhà phải bồi, vợ cũng phải dỗ dành.”
Thẩm Chanh cong cong khóe môi, ngẩng đầu hôn một cái ở trên môi anh, động tác ôn nhu đến mức chính mình cũng không nghĩ tới.
Thi Vực giam cầm cô ở trong ngực: “Bảo bối, nếu em cảm thấy nhàm chán....”
Kéo dài âm cuối, biểu thị anh nhất định sẽ nói ra lời kinh hãi thế tục nào đó,
Quả nhiên, ngay sau đó, anh dựa vào bên tai cô nói nhỏ: “Anh không ngại làm một chút vận động với em.”
Thẩm Chanh đương nhiên biết anh nói làm một chút vận động là có ý gì, mặt lập tức lộ ra vẻ không vui: “Toàn bộ thời gian từ sáng đến tối của anh đều chỉ nghĩ đến những thứ này?”
Thi Vực mấp máy môi: “Không.”
Dừng một chút, anh còn nói ra một câu: “Chỉ có phần lớn thời gian đều sẽ suy nghĩ.”
Người đàn ông này.... Thật sự là không nói lời dọa người liền thề không dừng lại mà!
Thẩm Chanh không thèm quan tâm tới anh, sau đó đẩy tay anh ra, chậm rãi mang giày vào.
Thi Vực ôm cô từ phía sau, vẫn không quên mờ ám cọ xát ở trên cổ.
Đương nhiên, trước khi ra khỏi phòng còn tránh không được tới một nụ hôn dây dưa thật lâu.
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ cùng nhau đi ra từ gian phòng, trên mặt không nén được ý cười nhẹ nhàng.
Thẩm Chanh hơi cúi đầu, mặt có chút cảm thấy khó xử.
Người đàn ông này, quả thật là quá....
Khiến cả đôi môi cô đều đỏ tươi ướt át, còn hơi có chút sưng đỏ.
Thẩm Chanh xấu hổ cúi đầu bới cơm ra.
Mới ngày đầu tiên quay về đã không tiết chế như vậy....
Nếu như bị cười cợt thì phải làm sao đây?
Ngoài dự đoán, cả bữa cơm đều ăn rất yên ổn, Ôn Uyển giống như là không thấy được.
Người tuổi trẻ bây giờ.... Ôn Uyển cười cười dưới đáy lòng.
Cô con dâu này, thật sự là càng xem càng khiến người ta thích.
Khiến bà không khỏi nghĩ đến, hèn chi trước đây con trai mình đều chẳng thèm ngó tới tất cả phụ nữ.
Lúc ấy bà còn có chút bận tâm, hiện tại xem ra, lo lắng của bà là dư thừa.
Sau khi ăn xong, Thẩm Chanh hỏi Thi Vực: “Tiệc tối nay, em mặc gì mới tốt?”
Không biết tại sao, hiện tại mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng nhịn không được mà trưng cầu ý kiến của anh.
Thi Vực chỉ tùy ý ngồi dựa vào trên ghế sofa, hai chân xếp chồng, quay đầu nhìn cô, mở to mắt yêu thương cưng chìu:: “Mặc cái gì cũng được.”
Nhìn thái độ của anh, Thẩm Chanh liền cảm thấy đây chỉ là một buổi tiệc không quan trọng, cho nên liền tùy ý mặc một chiếc váy dài màu đen.
Kết quả lúc đến nơi mới phát hiện, buổi tiệc này dường như rất long trọng, phô trương hết sức lộng lẫy long trọng.
Bình thường Thẩm Chanh rất ít xem báo chí, bởi vì bản thân cô không có chút hứng thú với các loại bát quái giải trí đó, tự nhiên cũng sẽ không biết tất cả tạp chí lớn đều sớm đưa tin về buổi tiệc lần này.
Mà trước khi đi vào, Thẩm Chanh càng thêm bỏ sót ba chữ nhà họ Thi.
Cô chỉ cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nhưng không có nghĩ đến, lúc trước từng tới qua nơi này một lần.
Lần này, ba người Thi Vực, Thẩm Chanh và Ôn Uyển xuất hiện tương đối khiêm tốn, không có chuyện thông báo với ai trước.
Thi Vực tùy ý nhìn lướt qua bên trong, người tới gần như đều là thương nhân mới, cũng có một vài người lớn đặc biệt có lai lịch, nhưng lại không có mấy người mà anh quen biết.