Nhìn anh uống rượu xong, Thi Mị lại đem chai rượu qua rót cho anh một ly, lúc chất lỏng rượu chậm rãi chảy vào cái ly, trong mắt anh chứa ý cười, giống như đùa giỡn lên tiếng: "Trước mắt không có ý định nói yêu đương và kết hôn, qua hai năm rồi suy nghĩ thêm."
Ngón tay gõ trên mặt bàn bỗng dưng dừng lại, tiếng vang có tiết tấu này cũng biến mất theo đó, Thi Vực chếch một chút đầu, lười nhác ỷ ở trên ghế ngồi, nguy hiểm nhìn anh: "Chừng hai năm nữa?"
Thi Mị ừ một tiếng, ý cười bên môi đã lui đi một chút, "Đã ba mươi tuổi rồi, nếu như có thể gặp được đúng người dĩ nhiên là tốt, nếu như không gặp được, vậy thì chờ một chút."
Thi Vực bưng ly rượu nhẹ nhàng lắc lư, im lặng một lát, anh lạnh chìm nói: "Tóm lại, tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, đừng phí tâm tư ở trên người phụ nữ của tôi."
Thi Mị chỉ cười không nói, một lần nữa cầm chiếc ly đế cao, rót rượu vào đụng ly với anh.
Trước bàn rộng lớn, chỉ còn mỗi hai người bọn họ.
Không có nói chuyện trên trời dưới đất, cũng không có chuyện trò vui vẻ, chỉ là an tĩnh uống rượu.
Ôn Uyển đứng ở trên lầu, nhìn hai anh em bình thường cực ít khi ngồi chung một chỗ, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Bà ôm Tiểu Ngạo Tước đang ê a tập nói trong ngực, nhẹ giọng ngâm nga bài hát, đi tới đi lui ở trên hành lang, chưa tới nửa phút, tiểu bảo bối trong ngực liền an ổn ngủ thiếp đi.
Người giúp việc cẩn thận ôm Tiểu Ngạo Tước qua từ trong tay bà, lại ôm Tiểu Thiên Tước vừa uống sữa xong cho bà.
Bà động tác thuần thục vỗ Tiểu Thiên Tước nấc sữa, ôm thằng bé chơi một hồi, mới đặt bé nằm ngang trong ngực, lấy tay vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của bé, trấn an cảm nghĩ của bé, dỗ dành bé chìm vào giấc ngủ.
Mấy người giúp việc bên cạnh nhìn cô, trong mắt lộ ra một chút vẻ phức tạp.
Ôn Uyển là người phụ nữ rất hiền thục, săn sóc hào phóng, hơn nữa đều rất ưu tú ở tất cả phương diện, lại có thể không sánh bằng một Tiểu Tam thấp kém.
Vì không cho Ôn Uyển phát giác được khác thường, người giúp việc rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường.
Chỉ là, trong lòng vẫn không đáng cho bà.
Thi Diệu Quang đứng một nơi cách đó không xa, ông nhìn phương hướng trên lầu, sau khi nhìn thấy đạo bóng dáng đó đi tới đi lui ở trong hành lang, trong mắt lần nữa hiện lên áy náy.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của ông, Ôn Uyển vô thức nhìn sang phương hướng chỗ ông.
Nhưng là, giữa đám người đã không có bóng dáng Thi Diệu Quang.
Ôn Uyển cười cười bất lực, là mình đã lo nghĩ nhiều rồi, sao lại có cảm giác có người đang ở sau lưng áy náy nhìn bà.
Tiệc trưa đã kết thúc, có một bộ phận quan lại quyền quý lục tục rời đi, chỉ còn lại một bộ phận công tử có tiền và một vài thiên kim danh viện.
Khách dùng bể bơi trước sân, có mấy người mỹ nữ mặc đồ nóng bỏng đang ngồi ở bên cạnh hồ nghịch nước, các cô bỏ chân vào trong hồ, lay động ở bên trong.
Thỉnh thoảng lấy tay nâng nước tưới lên trên đùi, thỉnh thoảng cố ý nhấc lên một chút bọt nước lên trên thân người bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, tiếng cười, tiếng thét chói tai, nối liền không dứt.
Bởi vì từ khi bể bơi nơi này xây dựng đến nay, Thi Vực vẫn chưa đụng tới, cho nên liền bỏ quên cái hồ bơi này, vì vậy lúc có người chơi đùa du ngoạn ở trong bể bơi này, không ai đi lên ngăn cản, hoặc là xua đuổi.
Bọt nước trong hồ bơi văng khắp nơi, mấy mỹ nữ đang chơi vui vẻ, khiến cho đám công tử bên cạnh không ngừng huýt sáo.
Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi đi ra từ trong phòng tiệc, vừa nói chuyện phiếm, cũng vừa đi về phía bể bơi.
Có thể là mấy mỹ nữ đang vọc nước chơi tập trung, hoàn toàn không để ý đến Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi đi qua từ bên cạnh, nhấc bọt nước lên không xiêu không vẹo, vừa vặn bắn lên trên người của hai người.