Thế nhưng mấy mỹ nữ vẫn chưa chú ý tới các cô, muốn tiếp tục hấp dẫn sự chú ý của mấy anh chàng đẹp trai bên cạnh, chơi nước đùa giỡn càng khoa trương hơn.
"Ai ai ai, đừng hất nước về phía tôi!"
"A! Các người thật đáng ghét, làm trôi lớp trang điểm của tôi rồi..."
Ào!
Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi còn chưa kịp né tránh sang bên cạnh, liền lại bị bắn một thân nước.
Thẩm Chanh đưa tay phất nhẹ nước trên mặt, có chút khó chịu.
Đồng thời còn có Thi Khả Nhi khó chịu, cô đưa tay lau sạch sẽ nước trên mặt, quay đầu liếc qua bên bể bơi.
Sau đó, cô làm ra một hành động vĩ đại.
Trực tiếp vòng qua từ bên cạnh Thẩm Chanh, đi đến bên bể bơi, dùng một cước đạp người phụ nữ đang ngồi ở bên cạnh hồ vọc nước xuống dưới.
"Thích chơi nước như vậy, không đi xuống chơi thì thật là đáng tiếc!"
Cô vừa dứt lời, liền vang lên phù phù một tiếng.
Bọt nước trong hồ văng khắp nơi, người phụ nữ kia trực tiếp bổ nhào vào trong nước.
Có thể là không ngờ đột nhiên bị người đạp xuống nước, cô ta ở trong nước đập đến rất lâu mới nghĩ đến mình biết bơi, lúc này mới đứng vững thân thể, uống ít nhất hai ngụm nước.
"Này, cô không sao chứ...."
Trên bờ, một cô gái nhìn cô gái ở trong nước, lo lắng cho cô ta.
"Cô ta hẳn là không có việc gì, nhưng cô thì có chuyện rồi."
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ thanh tú, cô gái kia lập tức quay đầu nhìn, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng người sau lưng, đã bị đẩy xuống dưới.
Lại là bùm một tiếng.
Cô gái bị Thi Khả Nhi đạp xuống nước lúc trước vừa bơi đến mép bể bơi, liền bị cô gái vừa bị Thẩm Chanh đẩy xuống sau đó ép xuống.
Hai người đập trong nước một hồi, mới dìu đỡ thân thể đối phương, đứng vững trong nước.
Gần như đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía đầu sỏ gây nên trên bờ, thấy các cô đang dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn xuống, liền không nhịn được lên tiếng hạch hỏi: "Sao các người có thể như vậy?!"
Nhưng Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi lại mặc kệ bọn họ, hai người nhìn nhau cười, xoay người rời đi.
"Các người...."
Hai người phụ nữ trong nước nhìn hướng các cô bỏ đi, tức giận tới mức cắn răng.
Bên cạnh có người nhìn không được, không đáng thay hai người phụ nữ rơi xuống nước: "Bọn họ là ai? Kiêu ngạo như vậy!"
Có người đáp: "Không biết, nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ, có lẽ là kẻ có tiền đi!."
"Nói cũng phải, hôm nay người tới tham gia buổi tiệc, có ai không phải là có lai lịch lớn? Dám ở chỗ này gây chuyện, nghĩ đến cũng không phải là người đơn giản gì, chắc hẳn có chỗ dựa lợi hại gì đó đi."
"Dáng dấp ngược lại rất xinh đẹp, nhưng tính tình.... thật quá xấu rồi."
Bởi vì Thi Khả Nhi không thường ở trong nước, cho nên gần như không có người quen biết cô.
Mà Thẩm Chanh, tuy rằng hôm nay từng đi kính rượu với Thi Vực, nhưng cũng chỉ kính có vị trưởng bối, dù khách mời còn lại có nhìn thấy dung nhan của cô, nhưng cũng chưa chắc biết cô chính là người phụ nữ của Thi Vực.
Cho nên hoàn toàn không có người sẽ liên tưởng cô và thiếu phu nhân nhà họ Thi với nhau
Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi vừa vòng qua bể bơi đi đến đình nghỉ mát trước sân, liền nhìn thấy Cố Liên Thành đi ra từ nơi tiệc rượu không xa.
Sau khi đi ra, cô ta nhìn khắp nơi một chút, không biết là có phải cô ta không tìm được người muốn tìm hay sao, cô ta nhíu mày.
Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, có thể là cảm giác được thời gian không còn sớm nữa, vì vậy buông tha ý định tìm người, bước nhanh đi tới bãi đậu xe.
Lấy xe của mình từ bãi đổ xe, cô ta quay đầu xe, thuận theo đường xe chạy chậm rãi lái ra biệt thự.
"Chị dâu, em cảm thấy Cố Liên Thành - người này không đơn giản."
Nghĩ đến chuyện vừa rồi Cố Liên Thành chủ động lấy lòng Thi Mị, Thi Khả Nhi ngay lập tức nghiêm túc thêm vài phần.