Sau khi nghe Diệp Tử một hơi hỏi mấy vấn đề này, Tần Cận hờ hững hỏi ngược lại cô một câu, “Em ghen?”
Diệp Tử bĩu môi, “Không có....”
”Còn nói không có.” Tần Cận đột nhiên giương khóe môi lên, dùng ngón tay suông dài nhẹ nhàng mơn trớn trên cằm trơn bóng của cô, lúc trượt đến phía dưới cái cằm, đầu ngón tay của anh hơi nhấc lên, nâng cằm của cô lên, cười thấp nhẹ nói: “Sao anh lại ngửi thấy một mùi dấm chua từ trên người của em vậy?”
Diệp Tử, không chỉ tư duy đơn thuần, EQ còn vô cùng thấp....
Cô sinh hờn dỗi cả đêm cũng không có nhận ra mình tức giận vì cái gì, đến khi vừa rồi Tần Cận hỏi cô có phải là đang ghen không, cô mới sực tỉnh hiểu ra, thì ra cái này gọi là ghen!
Nghe nói, yêu một người sẽ quan tâm nhất cử nhất động của anh, mới có thể ghen tuông bởi vì anh quá thân cận với người phụ nữ khác.
Vậy cô, là yêu anh rồi ư?
”Em mới không có ghen!”
Tuy rằng trong lòng đã hiểu tâm tình của mình tại sao lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, nhưng Diệp Tử lại không thể hiện ra, làm sao cũng không chịu thừa nhận cô là ăn dấm chua.
”Không ăn dấm chua?” Tần Cận thu hồi tay nắm trên cằm cô, kế tiếp dời xuống, nâng cổ áo T-shirt chữ V của cô nâng lên trên một chút, “Nếu không ăn dấm chua, vậy anh không cần phải trả lời những vấn đề kia rồi.”
Nói xong, anh không nhanh không chậm đứng dậy, trong lúc xoay người, nhân tiện cũng đóng cửa xe lại cho cô.
Anh vòng qua đầu xe ngồi vào trong xe, không nói một lời, khởi động động cơ, một cước đạp xuống chân ga.
Vụt....
Xe như tên rời cung, nhanh chóng lái ra ngoài.
May mắn Diệp Tử phản ứng kịp thời, đưa tay bắt lấy tay vịn trên mui xe, rồi mới miễn cưỡng ổn định thân thể bổ nhào về phía trước của mình.
Lúc trước mỗi một lần Tần Cận tăng tốc độ, Diệp Tử đều sẽ bị dọa không nhẹ.
Mà bình thường lúc cô chịu loại kinh sợ này, thường thường đều sẽ làm ra một cử động, chính là dựa vào trên người Tần Cận ôm lấy eo của anh.
Nhưng hôm nay, cô không có.
Rõ ràng sợ muốn chết, nhưng cô lại cắn răng liều chống, cứng rắn không có hô lên một tiếng.
Hàm răng hung hăng cắn môi dưới, nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt quật cường, đồng thời lại mang theo không chịu thua.
Tần Cận chỉ nghiêng mắt nhìn cô một cái, trái tim liền mềm nhũn ra.
Ngay lúc này đột nhiên, anh đạp phanh xuống.
Két....
Tiếng thắng xe chói tai phá vỡ phía chân trời, cùng với lúc xe ngừng lại, tiếng thắng xe cũng dần tiêu tán.
Theo lực quán tính, thân thể Diệp Tử chợt bổ nhào về phía trước.
Ngay trước một giây đầu của cô sắp đập đến đài lái xe, Tần Cận kịp thời đưa tay tới, giữ cô lại.
Không đợi Diệp Tử phản ứng kịp, anh liền cúi người bưng lấy mặt của cô, để cho cô nhìn thẳng anh.
Đại khái sợ run khoảng năm giây, Diệp Tử mới phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng sợ.
Cô đưa tay đánh đấm ở trên ngực Tần Cận, hốc mắt hồng hồng, bộ dạng như vậy nhìn có vẻ liền sắp khóc lên.
Cô vừa vỗ đánh Tần Cận, vừa uất ức la hét: “Bại hoại, trứng thôi, vừa rồi anh hù chết em rồi! Chán ghét anh....”
Rốt cuộc vẫn là một cô gái mảnh mai, kiên cường và quật cường chỉ có thể duy trì vài phút ngắn ngủn.
Tần Cận cũng không có ngăn cản động tác của cô, để cô đánh, để cô mắng, đợi cho cô cảm thấy đủ, dừng lại, anh mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên lần nữa.
Anh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Tiểu Diệp Tử, em nhớ kỹ, anh là của em, là của một mình em. Mặc kệ có bao nhiêu phụ nữ muốn tiếp cận anh, tới gần anh, anh cũng sẽ không bởi vì ai trong số bọn họ mà phản bội em, thương tổn em.”