Diệp Tử kinh ngạc nhìn anh, không biết qua bao lâu, cô mới nói ra một câu: “Anh gạt người!”
Tần Cận cúi đầu khẽ hôn môi cô một chút, nhìn khuôn mặt bởi vì bị kinh hãi mà trở nên có chút trắng bệch của cô, trong mắt hiện lên chút thương tiếc.
Anh giơ môi lên, nhỏ giọng cười: “Anh từng khi dễ em, từng chê cười em, nhưng đã lừa gạt em bao giờ chưa?”
Diệp Tử nhìn anh, không nói gì.
Tần Cận đưa tay yêu thương cưng chìu vuốt vuốt đầu của cô: “Nếu như trong 1000 câu chỉ có một câu là lời nói thật, vậy 999 lời nói dối còn lại nhất định sẽ không nói với em, chỉ có một câu nói thật kia mới có thể giữ cho em.”
Không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh lại nói: “Ngày hôm qua người phụ nữ nói chuyện phiếm với anh, cô ta tên Cố Liên Thành, là một nhà thiết kế trang sức. Ba năm trước cô ta thiết kế ra một cái nhẫn, đặt tên là "Ngôi sao sáng chói".”
Mới vừa rồi Diệp Tử còn có chút giận dỗi, sau khi nghe anh nói lời này, cũng không có tức giận nữa, “Cố Liên Thành? Ngôi sao sáng chói?”
Tần Cận gật đầu.
Diệp Tử đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Là chiếc nhẫn đeo trên tay mỹ nhân sao?”
Tần Cận ừ một tiếng.
Diệp Tử nghe tiếng, lại dẩu môi lên, “Cô ta rất lợi hại nha....”
Trong giọng nói, rõ ràng mang theo mất mát.
Tần Cận nheo con ngươi lại, khóe môi vẽ ra một độ cong cười như không cười: “Quả thật là một nhân vật rất lợi hại.”
Anh gia tăng giọng điệu ở mấy chữ "Nhân vật rất lợi hại" cực kỳ nặng, đến cả Diệp Tử cũng nghe ra một chút gì đó từ trong đó.
Cô chau hai hàng lông mày lại, hỏi, “Có ý gì?”
”Sau này em sẽ biết thôi.” Tần Cận cười thần bí, nhưng không có muốn vạch trần ý trong lời nói.
”Ồ.”
Diệp Tử đáp lại một tiếng, cũng không có hỏi nhiều nữa.
”Tóm lại em phải nhớ kỹ, anh không có hứng thú với Cố Liên Thành, mặc kệ là trước kia, bây giờ hay là tương lai, đều như nhau.” Tần Cận cúi đầu cắn vành tai của cô, “Nhớ kỹ đó, Tiểu Diệp Tử của anh.”
”Biết rồi...”
Diệp Tử nói xong, đưa tay đẩy anh ra, sau đó quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, trên gương mặt, dường như nổi lên đỏ ửng khả nghi.
Chú ý tới một chút thẹn thùng của cô, Tần Cận cười lưu manh, “Gần đây anh đầu tư khách sạn tình thú, nếu không, tối nay đi thử xem sao?”
Vừa nghe đến hai chữ tình thú, mặt Diệp Tử liền hồng hoàn toàn.
”Mới không cần!” Không thèm suy nghĩ, cô liền trực tiếp từ chối.
Thấy bộ dạng này của cô, Tần Cận không nhịn được muốn trêu cô một chút, “Em không đi với anh, không sợ anh đi tìm những người phụ nữ khác ư?”
Lúc này Diệp Tử mới quay đầu nhìn anh, trên mặt có chút đỏ lên, nhưng hơi thở cũng rất ổn định, cô hừ một tiếng: “Anh thô bạo như vậy, những người phụ nữ khác bị anh ngủ một lần đều sẽ muốn chạy trốn.”
“....”
Người phụ nữ này, bởi vì anh nói nói mấy câu với một người phụ nữ khác liền hờn dỗi cả ngày, hiện tại lại còn nói bỏ qua liền bỏ qua rồi hả?
”Sao, lời này của em có ý tứ là chịu để cho anh đi ngủ với những người phụ nữ khác đúng không?”
Anh dựng thẳng mày kiếm, lãnh đạm hỏi.
Diệp Tử cong cong môi nói: “Phụ nữ cùng đàn ông làm loạn đều không sạch sẽ, anh đi ngủ với bọn họ cũng được, nhưng nhất định phải làm biện pháp an toàn đó.... Mỹ nhân nói, ngủ bậy với người khác là sẽ lây bệnh qua đường sinh dục!”
Lây bệnh qua đường sinh dục?
Mặt Tần Cận tối sầm: “....”
Ai nói phụ nữ đơn thuần sẽ không bị dạy hư?
Diệp Tử xoay mặt liếc nhìn anh, lại nói: “Mỹ nhân còn nói, một người đàn ông chỉ có thể ngủ với một người phụ nữ, nếu không, có thể sẽ tinh tẫn nhân vong....”
Trong nháy mắt ánh mắt Tần Cận trầm xuống, lạnh lùng mở miệng: “Diệp Tử!”