Editor: May
”Anh, anh đây là muốn thay quần áo giúp em gái của anh ư?”
”Anh, thật sự, em cảm thấy em đủ cởi mở rồi, không ngờ trình độ phóng khoáng của anh còn cao hơn em một bậc.”
”Anh, anh làm như vậy là loạn luân! Loạn luân là cái gì anh biết không? Chính là một có người đàn ông và một người phụ nữ có liên hệ máu mủ làm xằng làm bậy. Này nếu đặt ở trước kia, là phải bị dìm lồng heo.”
Bắt đầu từ khi vào toilet, giọng nói của Thi Khả Nhi liền chưa từng ngừng qua.
Thi Mị cầm máy sấy sấy tóc cho cô, bị cô từ chối.
Thi Mị cầm khăn mặt lau tóc cho cô, bị cô đẩy ra.
Thi Mị lười nhác dựa đến trên cửa nhìn cô, bị cô gắn lên tội danh "loạn luân".
Cuối cùng....
”Tự thay!”
Ném xuống một câu lạnh lùng, Thi Mị xoay người đi ra ngoài.
Thi Khả Nhi không mấy quan tâm liếc nhìn bóng lưng của anh, nâng chân dài lên, cửa phòng rửa tay bị cô dùng cách này đóng lại.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, Thi Khả Nhi đi ra từ toilet.
Cô vẫn là cởi quần áo ướt sũng trên người ra, đổi lại bộ Thi Mị cho cô kia.
Một áo ngắn tay cổ chữ V và quần đùi màu đen, bị cô mặc ra một hương vị trưởng thành.
Tóc của cô tùy ý vén lên, có chút mất trật tự, nhưng vẫn rất đẹp.
Cách ăn mặc như vậy, khiến cô có chút trưởng thành, đồng thời cũng có chút gợi cảm.
Cô đi đến trước mặt Thi Mị, ném bảng giá vừa kéo từ trên quần áo xuống cho anh: “19000 đồng, em sẽ trả lại cho anh, nhưng, theo từng kỳ.”
Thi Mị dửng dưng liếc cô một cái, “Tùy em.”
Thi Khả Nhi lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, lại đi trở về toilet, sau khi giặt sạch quần áo đã thay ra, treo lên sào nhỏ chuyên dùng để phơi đồ trên ban công.
Đêm, càng sâu, mưa vẫn rơi như cũ.
Lúc Thi Khả Nhi cởi giày lên giường, ngoài ý muốn phát hiện bên cạnh gối đầu đặt một túi văn kiện.
Cô quay đầu nhìn Thi Mị, thấy anh đang nhắm mắt lại nằm trên ghế sa lon bên cạnh, bộ dạng như là đang ngủ, không khỏi cau mày lại.
Đưa tay mở túi văn kiện ra, bên trong là một chồng tư liệt rất dầy.
Lấy ra xem xét, là phần tài liệu cô đội mưa đi tìm lúc nãy.
Vốn tư liệu chỉ có một phần, nhưng hiện tại, ngoài mười mấy phần tư liệu, tất cả đều là nên tư liệu photocopy.
Nói cách khác, những thứ này đều là đồ chuẩn bị trước.
Thả tư liệu về lại trong túi văn kiện, tầm mắt của cô lại rơi lên thân người đàn ông ở trên ghế sofa.
Anh của cô đi ra ngoài qua khi nào?
Hơn nữa còn cầm lấy tư liệu đi sao chép nhiều phần như vậy....
Điểm đáng ngờ trùng trùng, sau khi cô suy nghĩ mấy phút, liền đưa ra một kết luận.
Ở nơi gần đây có người chờ lệnh bất cứ lúc nào, nghe anh chỉ thị, sau đó trong thời gian ngắn nhất hoàn thành tất cả nhiệm vụ anh giao phó.
Cô đã sớm hoài nghi thân phận anh của cô không đơn giản, cả ngày không có làm gì những vẫn nhận được tôn trọng, không phải cường nhân giới kinh doanh, cũng không phải người tài ba giới chính trị, không nhúng tay vào chuyện bạch đạo, cũng không hỏi chuyện hắc đạo.
Đến cùng, thân phận chân thật của anh là gì....
Không biết suy nghĩ bao lâu, Thi Khả Nhi bối rối, mang theo nghi kỵ, cô chậm rãi nhắm mắt.
Thi Khả Nhi vừa mới thiếp đi, Thi Mị liền mở mắt, liếc nhìn người trên giường, anh lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho một số xa lạ, nội dung chỉ có một chữ.
”Lui!”
Sát thủ ẩn núp ở chung quanh, sau khi nhận được mệnh lệnh của anh, lần lượt rút lui.
Mặc kệ là ở Mị Cửu Môn hay là rời khỏi Mị Cửu Môn, Phượng Cửu Mị, vẫn luôn là bá vương có thể truyền lệnh cho rất nhiều người.