Buổi sáng, Diệp Cẩn vừa trang điểm, liền nhận được một cú điện thoại.
Sau khi nhận điện thoại xong, cô ta không khỏi che miệng cười.
Nhưng cũng lúc đó, cô ta đúng lúc nhìn thấy từ trong gương Thi Diệu Quang đang tiến vào từ bên ngoài, vì vậy cuống quít thu hồi nụ cười, biểu hiện ra bộ dáng rất ngưng trọng.
Đợi cho sau khi Thi Diệu Quang đi vào phòng ngủ, cô ta mới đóng hộp trang điểm đứng dậy, đi đến trước mặt Thi Diệu Quang, cô ta mở miệng nói: “Diệu Quang, anh biết chuyện chị Ôn Uyển vào bệnh viện lúc trời tối hôm qua chưa?”
Bởi vì chuyện của công ty, tâm trạng Thi Diệu Quang cũng có chút không tốt, vừa nghe đến Diệp Cẩn nói như vậy, ông ta không khỏi nổi giận: “Sao trong khoảng thời gian này em lại thích bàn chuyện thị phi, em nói những thứ khác anh đều mặc kệ em, nhưng chuyện không thể nói lung tung như vậy.”
Thật ra sau khi trở về từ bữa tiệc, Diệp Cẩn đã bị lạnh nhạt, bình thường nói chuyện với Thi Diệu Quang, Thi Diệu Quang đều là qua loa cho xong, không phải ừ chính là à, biểu hiện cực kỳ lạnh lùng.
Diệp Cẩn rất rõ ràng tại sao ông ta lại lạnh nhạt mình, cũng bởi vì đoạn thời gian trước cô ta truyền chuyện Thi Vực sinh hai đứa con gái ra ngoài, lúc ấy quý phụ phu nhân khác còn cười nhạo nói, gien nhà họ Thi tốt như vậy, nếu như sinh con trai lớn lên nhất định sẽ có một người rất có thành tựu. Nhưng là con gái, có thể có bản lãnh gì, hoàn toàn chính là của lỗ vốn!
Người ở bên ngoài nói tam đạo tứ chỉ chỉ trỏ trỏ, Thi Diệu Quang không còn mặt mũi gì, tự nhiên sẽ không có sắc mặt tốt với Diệp Cẩn.
Ở trong bữa tiệc, ông vẫn luôn thiên vị bảo vệ Diệp Cẩn, là không muốn để cho người chê cười, chuyện Thi Diệu Quang ông ly hôn lúc truóc đã trở thành chuyện đầu đề trong miệng người ngoài, nếu hôm nay lại thêm chuyện vợ chồng bất hòa, chỉ sợ thể diện nhà họ Thi sẽ mất sạch.
Ông định cho Diệp Cẩn một bài học, không ngờ chuyện này vẫn chưa đi qua, Diệp Cẩn lại bắt đầu muốn làm gì thì làm, thậm chí còn có chút làm trầm trọng thêm!
Giọng điệu Thi Diệu Quang nói chuyện rất nặng, thậm chí không lưu lại một chút mặt mũi, Diệp Cẩn vừa nghe, lập tức liền không vui: “Suốt hai ngày nay anh không để ý tới em, em không có so đo với anh, vậy mà sáng sớm liền hung dữ với em như vậy, em chọc giận anh chuyện gì hả?”
Mặc dù nói là đang phàn nàn, nhưng cô ta vẫn cố gắng hết mức khống chế tâm tình của mình, sợ sơ ý một chút liền chọc giận Thi Diệu Quang, đuổi cô ta ra khỏi cửa nhà họ Thi.
Cô ta đã quen loại cuộc sống cẩm y ngọc thực, cơm bưng nước rót này, không ai dám nói tam đạo tứ ở trước mặt cô ta, tất cả mọi người thấy cô ta đều muốn a dua nịnh hót nói lời tốt đẹp.
Cà phê rượu đỏ mỹ thực, ăn cơm đi dạo phố mua sắm, làm móng tay trang điểm làm đẹp, loại cuộc sống quý phụ phu nhân này, bao nhiêu người yêu cầu xa vời không tới, cô ta có, tự nhiên không muốn tự tay hủy đi rồi.
Nhìn thấy sắc mặt Thi Diệu Quang trầm xuống, Diệp Cẩn lập tức kéo tay ông ta lại, thay đổi một loại giọng điệu nũng nịu, “Được rồi Diệu Quang, anh cũng đừng giận em nữa. Suốt hai ngày nay anh không để ý tới em cũng có thể được coi là cho em một bài học rồi. Cùng lắm thì em đáp ứng anh, về sau không nói chuyện thị phi nữa. Chuyện của Tiểu Vực bọn chúng, em cũng không quan tâm, em chỉ chuyên tâm hầu hạ anh cho tốt, được không?”
Nghe cô ta nói xong, sắc mặt Thi Diệu Quang vẫn có chút ảm đạm, nhưng cuối cùng giọng nói đã hòa hoãn một chút, ông ta đẩy tay Diệp Cẩn ra, nói: “Về sau chuyện của người khác ít quản, làm được bổn phận của mình.”
Diệp Cẩn khẽ gật đầu, lại nghe ông ta nói: “Chuyện bảo Liên Thành đi tiếp cận Tiểu Vực, anh thấy vẫn là thôi đi. Bây giờ tình cảm hai người bọn chúng rất ổn định, chỉ sợ không phải một người phụ nữ tùy tùy tiện tiện là có thể chia rẽ. Chúng ta không thể vì lòng riêng của mình mà hại Liên Thành.”