“Đốt lửa lại không muốn tự mình dập, có chuyện tốt như vậy sao?”
Thi Vực trầm giọng ảm ách, dường như khiến cả căn phòng đều phủ kín một áp suất thấp.
”Em không có đốt lửa....”
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, vừa đúng.
Thi Vực nhíu con ngươi nguy hiểm lại, anh nặng nề mở miệng: “Em không đốt, chẳng lẽ là anh tự đốt?”
”Chính là anh tự đốt....”
Năng lực lớn nhất của Thẩm đại mỹ nhân chính là có thể ôn nhu có thể gợi cảm, có thể làm nũng, cũng có thể giả ngốc....
Phụ nữ như vậy, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng đều là một hấp dẫn trí mạng.
Hầu kết Thi Vực động một chút, trong mắt đã là một mảnh đỏ đậm, nhưng anh vẫn vô cùng khắc chế lửa dục đang bắt đầu khởi động ở trong máu.
Cảm giác được nhiệt độ trên người của anh càng ngày càng nóng, Thẩm Chanh vội tránh đi chỗ mẫn cảm của anh, muốn thu tay ôm ở trên eo anh về.
Nhưng tay của cô mới buông lỏng một chút, bàn tay Thi Vực liền bao trùm xuống, ngăn lại động tác của cô, không cho cô rút tay về.
Không có cách nào, Thẩm Chanh chỉ có thể động tác cứng đờ, tiếp tục ôm anh.
Qua khoảng mười giây đồng hồ, cô lại mở miệng, giọng nói ôn nhu giống như nước: “Ông xã,.... Tối nay em không muốn làm, em muốn nghỉ ngơi, em muốn ngủ....”
”Hôm nay em bận rộn cả một ngày, ngay cả thời gian ngủ trưa cũng không có, rất buồn ngủ, rất mệt mỏi....”
”Làm chồng, phải nên đau lòng cho vợ mình một chút chứ....”
Cô nói nhiều như vậy, nhưng sao người đàn ông này lại có thể không có chút phản ứng.
”Anh nói muốn làm với em khi nào.”
Thi Vực vừa ra tiếng, liền có một cổ khí lạnh lẽo lắp đầy trong không khí, nguy hiểm mà trí mạng.
”Đúng, anh chưa nói qua, là em nói,....”
”Người phụ nữ ngốc nghếch.” Thi Vực đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, thấp giọng nói: “Tối nay bỏ qua cho em.”
”Thật sự?” Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, không tin tưởng hỏi.
Anh gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Chanh nhón chân lên hôn một cái ở trên môi anh, sau đó ôm lấy cổ của anh làm nũng: “Vậy.... Chờ em khôi phục thể lực, em thỏa mãn anh.”
Thi Vực lại không có nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng đẩy cô từ trong lòng ra, lôi kéo cô đi đến bên giường, ấn bờ vai của cô để cô ngồi đến trên giường.
Thẩm Chanh cho là anh đổi ý, không khỏi cảnh giác lên, lấy tay bảo vệ một mảnh như ẩn như hiện trước ngực: “Anh làm gì?”
”Em cho rằng anh muốn làm gì?” Thi Vực nhìn xuống cô từ trên cao, ung dung thản nhiên khơi gợi mày kiếm, “Hoặc có lẽ em hy vọng anh làm gì đó?”
Thẩm Chanh: “....”
Người đàn ông cực phẩm này.
Cô cảm thấy, trong luật hôn nhân nên ban hành một điều, sinh hoạt tình dục vợ chồng nên đặt ra số lượng thời hạn, một tháng năm lần, một lần năm phút đồng hồ. Hơn nữa mỗi một lần phải nói ra từ người vợ, người chồng thuận theo.
Như vậy liền không lo lắng bị ép khô nữa...
Ngay tại lúc Thẩm Chanh đang mơ mộng điều không thực tế này, Thi Vực đột nhiên xoay người, đi kéo ngăn kéo trên tủ đầu giường.
Thẩm Chanh còn nhớ trong ngăn kéo này đặt chính là áo mưa, cho là anh đang làm chuẩn bị trước, phản ứng đầu tiên chính là cúi người đi qua, đóng ngăn kéo chưa hoàn toàn mở ra kia.
”Không phải nói tối nay bỏ qua cho em ư, lấy bao làm gì?” Cô hỏi anh.
Động tác trên tay Thi Vực dừng lại, nghiêng mắt nhìn cô, con ngươi âm u, “Lấy cái gì?”
”Bao đó.” Thẩm Chanh nói: “Ngăn kéo này đặt bao, anh cho rằng em không biết!”
Cô vừa dứt lời, Thi Vực liền dùng lực kéo ngăn kéo ra, Thẩm Chanh vốn định ngăn cản anh, nhưng vừa cúi đầu mới phát hiện, trong ngăn kéo lại có thể đặt.... một máy sấy!