Editor: May
Không phải áo mưa?
Vậy vừa rồi cô....
Thật xấu hổ mà!
Thi Vực dùng mặt không biểu tình quét mắt liếc nhìn Thẩm Chanh, mới lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra, cắm điện vào.
”Đi sang đó ngồi.”
Giọng nói, lạnh lùng.
”À!”
Thẩm Chanh đáp trầm thấp lại một tiếng, ngồi về trên giường một lần nữa.
Thi Vực tới gần cô, bật máy sấy lên, động tác êm ái sấy tóc thay cô.
”Tắm rửa phải sấy khô tóc trước, nếu không sẽ dễ bị cảm mạo.”
Giọng nói trầm trầm bị tiếng máy sấy che dấu hơn phân nửa, nhưng vẫn chui vào trong lỗ tai Thẩm Chanh, chỉ là cô lại làm bộ không có nghe thấy, nhắm mắt lại dựa vào trong ngực của anh.
Dù sao không phải ai cũng có thể hưởng thụ được phục vụ tri kỷ của người đàn ông này.
Sau khi sấy tóc thay cô, Thi Vực cứ đứng như thế ôm cô thêm một lát, sau khi hỏi thăm một chút chuyện công việc của cô, mới đi phòng tắm tắm rửa.
Thẩm Chanh nằm dài trên giường, chưa đến vài phút liền ngủ thiếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác được mình được người kéo vào trong một vòng tay ấm áp.
Vì vậy chôn vùi mặt vào trong ngực ấm áp, tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng anh, ngủ sâu hơn.
Một đêm này, cô ngủ đến đặc biệt an ổn.
Đến khi sáng ngày hôm sau, bị người đàn ông ngủ ở bên cạnh quấy rầy tỉnh....
Một bàn tay to lớn đang làm loạn trên người của cô, sờ soạng đùi rồi sờ soạng eo, sờ soạng eo rồi sờ soạng bụng, sờ soạng bụng rồi sờ soạng ngực.
Từ dưới đi lên, sờ một đường đi lên!
Cô thoáng mở mắt, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Bên cạnh, người đàn ông nằm nghiêng, một tay chống mặt, một tay chạy ở trên người của cô, vẻ mặt lười biếng, tác phong không đúng đắn làm cho người khác giận sôi.
Thấy cô tỉnh rồi, khóe môi còn vẽ ra một nụ cười nghiền ngẫm, “Bảo bối, không ngủ thêm lát nữa à?”
Ngủ thêm lát nữa?
Sáng sớm anh liền động tay động chân, muốn cô ngủ thêm lát nữa thế nào?
Cúi đầu, ánh mắt rơi vào vị trí tay anh đang dừng lại, cũng chính là ở trên ngực của cô....
Nhíu mày: “Đổi là anh, anh ngủ được?”
Thi Vực ừ một tiếng, lười nhác mở miệng: “Không phải phụ nữ đều rất thích người đàn ông của mình dùng cách này để trợ giúp giấc ngủ ư? Sao, em không thích?”
Lúc anh nói xong, không quên bóp một cái ở trên ngực của cô.
Động tác không tính là quá nặng, nhưng vẫn là khiến Thẩm Chanh phát ra một tiếng kêu đau đớn: “Ưm....”
”Thoải mái sao?”
Thi Vực nhếch môi, cười khẽ.
Tóc rơi tán loạn ở trên trán, hơi có chút mất trật tự, nửa người trên xích lõa, lộ ra một làn da màu lúa mạch.
Thân hình hoàn mỹ rất đẹp khiến người ta suy nghĩ lung tung hết lần này đến lần khác, trưởng thành mà gợi cảm.
Cũng may lực ý chí của Thẩm Chanh đủ mạnh, không có bị anh đầu độc.
Cô nhìn anh, rất tỉnh táo: “Sờ qua là được rồi, phải có mức độ! Lấy tay anh ra, em muốn rời giường.”
”Nếu như anh nói không?” Thi Vực hoàn toàn không có tính toán muốn thả cô.
”Vậy buổi tối em sẽ tăng ca đến đêm khuya mới quay về....” Thẩm Chanh nói.
”Em dám.”
”Sao em không dám? Mấy ngày nay công ty có quá nhiều chuyện phải xử lý, hoàn toàn là bận không chịu nổi. Buổi tối anh giày vò em không cho em ngủ đã đành, buổi sáng còn quấy rầy em không cho em rời giường!”
”Buổi tối giày vò em không cho em ngủ?” Thi Vực híp híp mắt, nguy hiểm lan tràn: “Em xác định không nói mê sảng chứ?”
“....”
Được rồi, cô thừa nhận cô nói mê sảng, bởi vì tối hôm qua anh quả thật không có giày vò cô.
Nhưng, vô số buổi tối trước tối hôm qua thì sao? Không có giày vò ư? Có để cho cô ngủ à?
Khiến cho tinh thần cô không phấn chấn thì thôi đi, vậy mà vẫn cứ như là chuyện đương nhiên!