.
Hứa Xuyên Hòa chạy thục mạng về nhà.
Hắn chạy vội chạy vàng, hớt ha hới hải bỏ chạy suýt gãy cả hai chân. Sau khi lao ra khỏi khu rừng và về thẳng căn nhà gỗ, Hứa Xuyên Hòa liên tục tạt nước lạnh vào mặt. Hắn nhìn chằm chằm vào dòng nước chảy xuống miếng cống, rồi ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Vài hình ảnh rải rác lần lượt hiện lên trước mắt hắn. Hứa Xuyên Hòa như bị rút cạn sức lực, tay chân đột ngột trở nên bủn rủn. Hắn lê tấm thân rệu rã về phòng ngủ, ngả lưng xuống giường ván với linh hồn nặng tựa ngàn cân. Hắn cảm tưởng bản thân như đang không ngừng rơi xuống vực sâu.
Chắc mình ốm rồi. Hứa Xuyên Hòa sờ trán, thân nhiệt vẫn bình thường kia mà.
Tuyệt đối là ảo giác —— Hắn liên tục nhủ bụng. Ý thức dao động mãnh liệt, đồng tử đột nhiên co rút lại. Tấm lưng của Hứa Xuyên Hòa run lên từng li từng tí —— Hắn nhìn thấy kiếp trước của mình.
Khoản lương đầu tiên, cửa hàng bán hoa cần sang nhượng, chậu Linh Lan trên kệ gỗ, tiếng sấm, mưa to… Hình ảnh đảo lộn mấy lần. Hứa Xuyên Hòa chứng kiến một cuộc sống vô vị kéo dài ròng rã ba mươi lăm năm. Dòng thời gian trôi qua thật nhanh, kết cục sau cùng còn bi thảm hơn thế: Ung thư đại tràng. Hắn vùng vẫy trong tuyệt vọng hòng kéo mình ra khỏi quá khứ hỗn loạn. Hắn bật dậy, dựa vào khung cửa phòng ngủ với mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Về đến nhà khi mặt trời còn chưa lặn, thế mà lúc này màn đêm đã buông xuống. Hứa Xuyên Hòa trông về ánh trăng bàng bạc ngoài xa, thiếu niên áo trắng có lẽ là một sự tưởng tượng trong đầu hắn. Song, nó chẳng khiến hắn ngừng nhớ về cậu dù chỉ một phút một giây.
Bờ môi vẫn còn vẹn nguyên cảm giác đó. Hứa Xuyên Hòa lật đật châm điếu thuốc. Hắn biết, đây không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau.
“Má nó, tà quá.”
Hứa Xuyên Hòa nhả ra làn khói trắng, tìm về chút ít cảm giác thực tại. Hắn cẩn thận lắng nghe tiếng ếch nhái nơi đồng quê, tận hưởng làn gió đêm mát mẻ phả vào mặt.
Mười hai giờ ba mươi phút sáng. Hứa Xuyên Hòa hút hết điếu thuốc, buộc mình phải nằm xuống giường. Hắn nhắm mắt đếm cừu hoặc niệm kinh cốt mau chóng chìm vào giấc mộng. Nhưng cảm giác bồn chồn, bứt rứt vẫn giày vò hắn không thôi.
Nụ hôn của thiếu niên khiến hắn hoảng loạn. Hắn mới mười tám, lấy đâu ra định lực và tự giác chứ. Bây giờ đầu óc chỉ toàn là bụi Linh Lan cuối rừng và khuôn mặt rất đỗi xinh đẹp của người ấy. Hậu quả của việc không nghe theo tiếng gọi trái tim là đột nhiên cáu kỉnh ngay giữa đêm. Hứa Xuyên Hòa lao xuống giường, mang giày thể thao vào lần nữa. Tất thảy những âm thanh ồn ã trong đầu bỗng hóa lặng im khi hắn đặt chân vào rừng.
Hắn đút hai tay vào túi đi từng bước chậm rãi về hướng quen thuộc.
Ánh trăng chiếu rọi mặt hồ, soi tỏ từng hàng cây xung quanh. Hắn bước tới đóa Linh Lan đang đung đưa trong gió. Một lúc sau, hắn ngập ngừng hỏi: “Cậu có đó không?”
Chẳng ai trả lời cả. Đợi thêm một chốc, hắn lại hỏi: “Cậu có đó không?”
Hỏi tới hỏi lui với không khí những sáu lần, Hứa Xuyên Hòa thả lòng bờ vai căng cứng. Hắn thấy mình vừa ngu xuẩn vừa nực cười, thậm chí còn có chút đáng thương.
Đôi tay nắm chặt rồi buông lỏng, Hứa Xuyên Hòa quyết định từ bỏ. Hắn ôm nỗi thất vọng đi về phía con đường cũ. Đúng lúc này, tiếng sột soạt vang lên từ những phiến đá bên cạnh bụi hoa. Hắn chưa kịp quay đầu thì tiếng nói thân thuộc của thiếu niên áo trắng đã truyền vào tai.
“A Xuyên.”
Trái tim Hứa Xuyên Hòa hẫng mất một nhịp.
Thiếu niên ngồi bó gối trên tảng đá. Cậu nghiêng đầu mỉm cười với hắn, ánh mắt đong đầy yêu thương. Hứa Xuyên Hòa nào chịu nổi ánh mắt như thế. Hắn quay mặt đi, thấp giọng: “Cậu là hoa Linh Lan tôi chăm hả?”
Thiếu niên ngạc nhiên: “Anh nhớ ra rồi?”
Hứa Xuyên Hòa sờ gáy: “Ờ, chút xíu.”
Lòng bàn chân của thiếu niên chạm đất. Cậu chạy tới trước mặt hắn, chắp tay sau lưng quan sát Hứa Xuyên Hòa. Cậu nghiêng người theo tầm mắt của hắn, buộc Hứa Xuyên Hòa phải nhìn mình: “Em muốn một cái tên.”
Hứa Xuyên Hòa sững người: “… Gì?”
“Em chưa có tên.” Thiếu niên ôm rịt lấy eo hắn, thoáng ngẩng đầu lên. Cậu sốt sắng, “Anh đặt tên cho em đi.”
Hứa Xuyên Hòa ngửa người ra sau: “Cậu nói chuyện đàng hoàng, được không? Đừng suốt ngày ôm tôi, hay làm mấy hành động khiến tôi mất tự nhiên.”
Thiếu niên áo trắng ngang ngược lắc eo hắn: “A Xuyên ơi, tên.”
Lý trí của Hứa Xuyên Hòa dường như đã chực chờ bên bờ vực sụp đổ trước chàng thiếu niên này.
Vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, Hứa Xuyên Hòa vò đầu bứt tóc lần lữa mãi mới nói cầm chừng: “Tiểu Linh.”
“Tiểu – Linh.” Thiếu niên đọc lại nó trong sự yêu quý không sao tả xiết. Đôi mắt hấp háy cười, trông cậu vui vẻ lắm.
Hứa Xuyên Hòa thúc giục: “Được chưa?”
Cánh tay ôm eo hắn lập tức buông lỏng, Hứa Xuyên Hòa bèn thở hắt ra. Ngay lúc hắn cho rằng đối phương chuẩn bị buông tha mình thì đột nhiên người nào đó đạp lên giày hắn. Và giây tiếp theo, tầm mắt của hai người giao nhau. Thế là Hứa Xuyên Hòa bất ngờ rơi vào đôi mắt trong veo hút hồn của cậu.
Tiểu Linh tì cằm lên vai Hứa Xuyên Hòa, kiễng chân trên đôi giày của hắn. Cậu ôm chặt lấy hắn, hỏi nhỏ bên tai Hứa Xuyên Hòa: “A Xuyên. Anh rõ ràng thích em, sao cứ trốn em hoài vậy?”
Hứa Xuyên Hòa phản bác: “Đừng nói bậy.”
Tiểu Linh dùng một câu vạch trần tâm tư của Hứa Xuyên Hòa: “Thế nửa đêm nửa hôm, anh chạy tới đây tìm em làm chi?”
Hứa Xuyên Hòa cứng họng: “Tôi…”
“Nói thật cho anh biết nè.” Tiểu Linh dùng ngón trỏ viết đi viết lại tên mình trên lưng Hứa Xuyên Hòa. Cậu nói với giọng dịu dàng. “Hồi đó mỗi khi có tâm sự, anh đều kể với em. Vì em chỉ là chậu hoa nên anh không ngại gì cả.”
“A Xuyên à, em hiểu rõ anh nhất.”
“Trên đời này chỉ có mình em mới đọc được bí mật trong anh thôi.”