.
Tiếng nói du dương của Tiểu Linh đang dần đánh thức ký ức của Hứa Xuyên Hòa.
“Hai mình sống nương tựa lẫn nhau trong căn nhà thuê ọp ẹp. Sáng nào anh cũng nói “chào buổi sáng” với em, tưới nước cho em, còn cọ chóp mũi vào mặt em nữa. Cọ đến nỗi làm em ngứa muốn chết.”
Tiểu Linh lần ngón tay theo sống mũi cao thẳng của Hứa Xuyên Hòa. Cậu phát hiện, hình như anh ấy không còn trốn nữa.
“Mỗi tối, anh đều kéo ghế ngồi trước mặt em. Anh kể cho em nghe những chuyện trong ngày. Đôi khi là bực bội, đôi khi là than vãn nghèo khó. Có đôi khi, là vui vẻ.”
“Anh cười trông đẹp lắm. Em thích cực, nhưng anh ít khi cười.”
“Sau đó em bắt đầu có kỳ vọng và học cách cầu nguyện. Em mong anh luôn hạnh phúc trong mỗi một giây trôi qua.”
Hứa Xuyên Hòa cụp mắt lắng nghe, tâm lý phòng bị dần dần buông lỏng.
“Nhưng năm ba mươi lăm tuổi, anh đã ôm em và khóc. Đó là lần đầu tiên em thấy anh khóc. Rất buồn, cũng rất tuyệt vọng.” Dừng một chốc, Tiểu Linh nói tiếp. “Anh rời thành phố, trở về quê. Anh bỏ hết tất cả những cây bút vẽ mình từng dùng, bỏ cả những bức tranh mà anh cực khổ sưu tầm. Chỉ có em…”
Tiểu Linh nói khẽ khàng: “Anh chỉ mang theo em.”
Tiểu Linh đặt chân trở lại mặt đất, song vẫn ôm Hứa Xuyên Hòa cứng ngắc. Cậu ngước mắt nhìn lên vầng trăng treo trên cành. Mặt hồ lăn tăn, hàng cây xanh tốt, bướm bay quanh hoa, dường như cả thế giới chỉ còn lại hơi thở của người bên cạnh. Người này chăm sóc cậu mười ba năm, khiến cậu yêu hắn mười ba năm. Và rồi lại bắt cậu chờ đợi hắn gần trăm năm.
Ở kiếp này, Hứa Xuyên Hòa đặt tên cho cậu. Mối tình duyên giữa họ đã ngày càng sâu đậm.
Tiểu Linh ấm ức: “A Xuyên, em nhớ anh lắm đó.”
Hứa Xuyên Hòa cơ hồ có thể hoàn toàn đồng cảm với tâm tình của Tiểu Linh. Lời nói của thiếu niên như có ma lực nào đó, dễ dàng cuốn lấy trái tim hắn.
“Chắc anh chưa bao giờ nhận ra em quan trọng với anh như thế nào.” Tiểu Linh cười. “Dù anh để em ở bên cạnh, anh cũng chưa một lần hỏi tại sao.”
“Bây giờ anh đã gặp em.” Tiểu Linh nhìn Hứa Xuyên Hòa, hỏi với giọng điệu khao khát. “Mình có thể giống trước đây, anh nói em nghe, nương tựa lẫn nhau cả đời được không?”
Lý trí của Hứa Xuyên Hòa hoàn toàn sụp đổ.
Từ nhỏ đến năm mười tám tuổi, hắn từng muốn nói nhiều thứ lắm. Nhưng, chẳng ai sẵn lòng lắng nghe hắn. Nỗi cô đơn cứ luẩn quẩn trong lòng. Theo thời gian hắn trở nên lầm lì, không còn bộc lộ cảm xúc, không còn kỳ vọng vào ai và không còn khao khát ai đó hiểu trái tim mình. Tuy nhiên sự xuất hiện của Tiểu Linh đã nhen nhóm khát vọng sống trong hắn, đặc biệt là bốn chữ “nương tựa lẫn nhau” đã thấm sâu vào đáy lòng Hứa Xuyên Hòa. Chúng hóa thành nguồn năng lượng dịu dàng nhất, sưởi ấm toàn thân hắn.
“Em có một chuyện luôn muốn hỏi anh.” Tiểu Linh cảm nhận tiếng tim đập của Hứa Xuyên Hòa, đoạn nói. “Hồi đó anh tra trên mạng các việc cần lưu ý khi trồng Linh Lan, anh cũng thấy mà nhỉ?”
Hứa Xuyên Hòa hỏi: “Thấy gì?”
“Hương hoa Linh Lan rất ngọt, nhưng toàn bộ cây đều có độc.” Tiểu Linh nói chậm rãi. “Anh biết em có độc, vì sao không quăng em? Nhỡ một ngày nào đó anh bị gì thì sao?”
“Anh có thể mua chậu hoa mới mà.” Tiểu Linh lẩm bẩm. “Hoa của em nhỏ xíu, còn dồn thành một cục. Không đẹp chút nào, mắc gì phải giữ lại chứ.”
Hứa Xuyên Hòa thở dài cam chịu, đoạn vòng tay qua eo Tiểu Linh. Hắn ôm cậu và đáp: “Xinh lắm.”
Tiểu Linh thoáng giật mình, ngây ngô lặp lại: “Xinh… gì cơ?”
Hứa Xuyên Hòa nói: “Tiểu Linh xinh lắm.”
Chóp mũi thiếu niên bỗng chua xót. Cậu nhắm mắt lại, dụi trán vào cổ Hứa Xuyên Hòa.
“Nếu anh đã muốn hiểu em, vậy vì sao khi hiểu rồi lại muốn làm tổn thương em chứ?” Hứa Xuyên Hòa nói. “Em mang độc. Đây là trời sinh, không phải do em quyết định. Anh chỉ cần cẩn thận chút là tụi mình có thể sống hòa thuận với nhau, đúng không nào?”