Editor:_thfebruary
Dỗ Chu Thịnh xong thì toàn thân Bắc Bắc mệt mỏi, lúc này đang ăn cơm Chu Thịnh gọi ở bên ngoài, vừa ăn vừa lườm anh.
Chu Thịnh áy náy sờ mũi mình, mỉm cười nhìn Bắc Bắc: “Xin lỗi, anh không khống chế được.”
Dừng một chút, anh nói thêm: “Chủ yếu là do em quá ngon miệng.”
Bắc Bắc: “…..”
Cô phải khinh thường anh nhiều hơn mới đúng.
“Câm miệng.”
Chu Thịnh nhướng mày, chuẩn bị phản bác, nhưng hình như Bắc Bắc hiểu được nói thêm: “Không cho nói câu đó.”
Chu Thịnh: “…” Khẽ cười, anh cong môi nhìn cô: “Ừ, anh không nói, anh chỉ khen vợ mình đẹp thôi.”
Bắc Bắc trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt cười mắng: “Anh không nên mở miệng là tốt nhất.”
Nghe vậy, Chu Thịnh tủi thân nhìn cô: “Nhưng anh muốn ăn cơm.”
Bắc Bắc: “Vậy anh ăn đi, tạm thời đừng nói chuyện với em!!!”
Thấy vợ mình thẹn quá hóa giận, Chu Thịnh rất biết điều không nói nữa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người ăn đồ ăn trước mặt, lúc này đã khuya rồi…. Vừa mới làm ‘chuyện xấu’ thì cũng đã là giờ, hơn nữa còn gọi đồ ăn, lúc này đang ăn đêm không còn là bữa tối nữa.
Ăn đêm xong, Bắc Bắc liền lên giường nằm, toàn bộ eo cô đau nhức, một câu cũng không muốn nói với Chu Thịnh. Còn Chu Thịnh ăn uống no nê xong, lúc này đang thõa mãn ôm vợ mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ theo thường lệ sẽ nói chuyện phiếm.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, trên tủ đầu giường có ánh đèn màu cam ấm áp.
Gió mùa hè thổi mát rượi, Bắc Bắc nhìn tấm rèm bị gió thổi bay lên, bất giác cảm thán: “Không đâu sướng bằng nhà mình.”
Tuy ở khách sạn không cần lo cái gì, cũng không cần dọn dẹp linh tinh, nhưng nói chung ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, câu nói này quả đúng không sai, huống chi đây cũng không phải là ổ chó.
Căn nhà này của Chu Thịnh từ lúc Bắc Bắc dọn vào đã biết là rất tốt, nhịn không được cảm thán, tuyệt vời.
Chu Thịnh ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hít một hơi, phụ họa: “Ừ, có vợ ôm chính là anh.”
Bắc Bắc không nhịn được nữa, vươn chân đá Chu Thịnh, mắng: “Anh nghiêm túc cho em.”
Chu Thịnh lầm bầm: “Anh cũng không nói bậy bạ, chỗ nào không nghiêm túc hả?”
“Đường đường là ông chủ của một công ty, suốt ngày chỉ biết làm nũng với vợ, còn ra thể thống gì nữa.”
Chu Thịnh nhướng mày, cười nói: “Có quy định nào nói ông chủ của một công ty không thể làm nũng với vợ mình.”
“Anh thay đổi khái niệm.”
“Không có.” Chu Thịnh phủ hận, ôm Bắc Bắc nói: “Anh ăn ngay nói thật.”
Bắc Bắc câm nín, tặng anh ánh nhìn xem thường: “Dạ dạ, anh là nhất.”
Chu Thịnh vô cùng ngạo kiều hừ một tiếng, vươn tay vỗ đầu Bắc Bắc, anh nhỏ giọng dỗ cô: “Ngủ đi, ngày mai phải về nhà ăn cơm trưa.”
“Vâng.”
Bắc Bắc suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm xong, anh đi với em đến trường học một chuyến nhé.”
“Ừ?”
“Em muốn đến trường gặp bạn bè, đã lâu rồi không về đó.”
Chu Thịnh khựng lại, thấp giọng ừ một tiếng: “Có chuyện gì à?”
Bắc Bắc gật đầu: “Có, em muốn bạn mình thoát fans với Trần Lam.”
Chu Thịnh: “…..” Trầm mặc một hồi, anh cỗ vũ vợ mình: “Làm tốt lắm.”
Bắc Bắc liếc anh, ghét bỏ nói: “Sao em làm cái gì anh cũng khen tốt hết vậy?”
“Không phải sao.” Chu Thịnh nói: “Nếu em khen người đàn ông khác đẹp trai, anh sẽ tức giận.”
Bắc Bắc: “……”
“Cho nên, em không được khen người đàn ông khác.”
“…”
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, hai người ôm nhau ngủ, Bắc Bắc cũng đã mệt rồi.
Buổi sáng, Bắc Bắc vì phải đến Chu gia ăn cơm mà đã lựa quần áo hơn phút, quá hở thì không được, mà mặc kín quá cô không thoải mái. Cuối cùng, Chu Thịnh chọn cho cô cái váy trắng cô mới dừng lại, do đến Chu gia nên cô trang điểm nhẹ nhàng một chút.
Làm xong hết thảy, cô và Chu Thịnh bắt đầu xuất phát.
Từ lúc cô và anh kết hôn đến giờ, số lần đến Chu gia không quá năm lần, ngoài trừ cái lần về ăn tết, kết hôn ra, từ lúc Bắc Bắc khai giảng đến nay, hình như cũng chỉ đến có một lần, ở cũng không được bao lâu phải rời đi.
Bây giờ Bắc Bắc nhịn không được cảm khái, người Chu gia đối với cô rất tốt, cho dù cô làm chuyện gì họ cũng rất chiều cô.
Nghĩ như vậy, Bắc Bắc càng cảm thấy áy náy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không chờ cô áy náy xong, xe Chu Thịnh đã đến nơi, cửa lớn mở ra hai người đi vào.
Còn chưa vào cửa, Bắc Bắc đã nghe thấy âm thanh nói chuyện của mẹ anh: “Hôm nay A Thịnh với Bắc Bắc về nhà, trưa nay Viện Viện ở lại ăn cơm đi, cũng lâu rồi con cũng chưa gặp A Thịnh.”
Bắc Bắc nhướng mày, bên trong truyền ra một giọng nữ: “Vâng ạ, con xuất ngoại lâu rồi, rất nhớ bác đó.”
Chu Thịnh nhìn Bắc Bắc, thu mắt: “Sao còn chưa vào?”
“Chờ anh.”
Hai người nhìn nhau cười, đi vào phòng khách, vừa mới đi vào dì giúp việc đã la lên: “Cậu chủ và cô chủ đã về.”
Trong phòng khách nghe được âm thanh liền quay đầu lại, mẹ Chu phản ứng nhanh nhất, bà cong môi cười: “Mau tới đây, Bắc Bắc ngồi xuống cạnh mẹ này.”
“Dạ.”
Lâm Viện Viện nhìn người đàn ông cách đó không xa, nháy mắt thất thần, bao lâu rồi không gặp nhỉ? Từ thiếu niên trẻ tuổi bây giờ đã trưởng thành như vậy, nhìn từ phía xa, Chu Thịnh cũng đã hấp dẫn rồi.
Chu Thịnh đi vào phòng khách, mới nói: “Mẹ con đem Bắc Bắc giao cho mẹ, con lên lầu tìm ba nói chuyện.”
“Đi đi, mẹ sẽ chăm sóc tốt vợ con.”
“Dạ.”
Chu Thịnh đi rồi, trong phòng liền náo nhiệt lên, quan hệ của Chu Thịnh với người trong nhà vẫn luôn rất tốt, tuy rằng nhiều người nhưng Bắc Bắc vẫn chưa quen được hết, nhưng phần lớn ai cũng đối xử tốt với cô.
Mẹ Chu nhìn về Lâm Viện Viện đang thất thần, giới thiệu với hai người: “Đây là Viện Viện, trước kia ở kế bên nhà của chúng ta, nhưng mà mấy năm trước đã di cư sang nước ngoài, Bắc Bắc con làm quen đi.”
Bắc Bắc gật đầu, nhìn ngời phụ nữ đối diện, mỉm cười: “Xin chào, tôi là Đồng Bắc Bắc.”
Lâm Viện Viện há miệng thở dốc, nhìn người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt, lông mi run rẩy, nhẹ hỏi: “Cô là vợ của Chu Thịnh?”
“Đúng vậy.”
Lâm Viện Viên quay đầu nhìn mẹ Chu, gượng cười hỏi: “Bác à, sao con không nghe nói anh A Thịnh đã kết hôn vậy ạ.”
Mẹ Chu đang định nói, Lâm Viện Viện đã muốn hỏi tiếp, nhưng còn chưa kịp hỏi, Chu Thịnh và Bắc Bắc đã xuất hiện, lúc này hỏi…. Cũng tính không quá trễ.
Mẹ Chu mỉm cười, nhìn Bắc Bắc nói: “Trước khi ăn Tết hai đứa nó đã đi lĩnh chứng, sở dĩ không tổ chức đám cưới là tuổi Bắc Bắc còn quá nhỏ, A Thịnh nghĩ Bắc Bắc còn đi học, nói tốt nghiệp xong mới cử hành hôn lễ.” Bà nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, cười nói: “Dù sao cũng không vội, Bắc Bắc đã gả vào Chu gia, sớm muộn gì mọi người cũng biết.”
Bắc Bắc khẽ cười.
Chẳng qua lúc nghe cô ta xưng hô…. Mặc kệ thế nào, cô đều cảm thấy không thoải mái. Cô cũng không phải là đồ ngốc, loại xưng hô này, giọng điệu này, còn có phản ứng của cô ta lúc Chu Thịnh vừa đến, Bắc Bắc cũng đoán được đôi chút.
Lâm Viện Viện xấu hổ cười một cái, nhìn Bắc Bắc hỏi: “Thấy Đồng tiểu thư còn trẻ, thì ra còn đi học.”
Bắc Bắc gật đầu: “Ừ, năm hai rồi.”
Lâm Viện Viện khẽ cười, nhỏ giọng hỏi: “Có thể hỏi cô học ngành gì không?”
“Diễn xuất.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Viện Viện cứng đờ, ngước mắt nhìn mẹ Chu, hơi khó tin hỏi: “Bác à, Bắc Bắc học diễn xuất sao? Vậy sau này sẽ đóng phim với những người khác hả?”
Mẹ Chu còn chưa nói, một cô của Chu Thịnh đã mở miệng: “Đúng vậy, Bắc Bắc đã đóng phim, chúng ta đều rất mong chờ bộ phim sắp công chiếu của con bé đó.”
Lâm Viện Viện sửng sốt, nhìn mẹ Chu: “Thì ra là vậy, bác cũng thích phải không.”
Mẹ Chu nhìn cô gái mình nhìn từ nhỏ đến lớn có chút không đành lòng, nhưng để nói thì…. Bà muốn bảo vệ người bên cạnh hơn, ai bảo con trai bà thích con bé chứ, huống hồ người đã vào hộ khẩu Chu gia, dù có nói gì, trước mặt Lâm Viện Viện mẹ Chu cũng sẽ giữ mặt mũi cho Bắc Bắc.
“Thích chứ, bác quên mất, ngày xưa khi con còn nhỏ bác không mang con đi xem phim truyền hình.”
Lâm Viện Viện cười gượng, gật đầu nói: “Đúng ạ, anh A Thịnh cũng đồng ý hả bác.”
Bắc Bắc khựng lại, ngước mắt nhìn về người nọ, cô cũng không muốn thấy mẹ Chu khó xử, mở miệng nói chuyện: “Chu Thịnh không ngăn cản tôi, chỉ cần tôi thích thì anh ấy sẽ không nói gì.”
Lâm Viện Viện nhìn Bắc Bắc, trong mắt hiện lên tia thâm ý: “Anh A Thịnh chính là như vậy, sẽ không ngăn cản việc người người khác, tôi nhớ hồi xưa đi học, hỏi anh A Thịnh…..”
Đoạn sau Lâm Viện Viện nói gì, Bắc Bắc cũng không nhớ rõ, nói tóm lại thì cô ta đang khoe mẽ quá khứ của cô ta và Chu Thịnh.
Người Chu gia không nói gì nữa, vừa nãy đã bảo vệ Bắc Bắc rất tốt rồi, huống chi những lời Lâm Viện Viện nói đã là quá khứ rồi, chỉ là lúc cô ta nói ra thì khiến người khác cảm thấy có gì mập mờ.
Bắc Bắc im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên đáp lại vài câu, rồi không có sau đó nữa.
Cũng may Chu Thịnh xuống rất nhanh, anh và ba xuống đúng lúc ăn cơm.
Lâm Viện Viện chào hỏi Chu Thịnh, Chu Thịnh dừng lại, nói một câu: “Đã lâu không gặp.”
Lâm Viện Viện cười, nhìn trộm Bắc Bắc: “Anh A Thịnh giờ đã ra lớn rồi, thời gian trôi nhanh thật.”
Chu Thịnh lãnh đạm ừ một tiếng, quay đầu nhìn Bắc Bắc: “Đến đây ngồi cạnh anh này.”
Bắc Bắc: “Dạ.”
Chu Thịnh kéo ghế cho cô, ấn cô ngồi xuống rồi mới hỏi: “Lúc nãy nói chuyện phiếm với mọi người có vui không?”
“Cũng vui.”
Chu Thịnh gật đầu, “Đói bụng không?”
Bắc Bắc nhìn anh, ở dưới bàn nhéo eo Chu Thịnh, sắc mặt không thay đổi nói: “Không đói.”
Chu Thịnh khẽ a một tiếng, không thể hiểu vợ mình, anh khẽ nhíu mày nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Không biết cách sắp xếp vị trí trên bàn ăn như thế nào, vừa vặn Lâm Viện Viện ngồi bên cạnh Chu Thịnh, còn cô ở bên còn lại.
Hít một hơi sâu, Bắc Bắc khiến mình bình tĩnh, ăn đồ ăn trước mặt, còn về người bên cạnh ăn cơm xong rồi nói tiếp.
Lúc ăn cơm Lâm Viện Viện rất yên tĩnh, dù sao quy tắc trên bàn ăn cũng không quên, mọi người đều im lặng ăn cơm.
Ăn xong, Bắc Bắc và bà nội Chu ngồi nói chuyện phiếm với nhau, lúc cô đến bà nội không có ở phòng khách, lúc ăn cơm mới đi ra, hai người nói chuyện một lúc, bà nội Chu nhìn cô, vỗ vỗ tay nói: “Đừng lo lắng quá.”
“Dạ?” Bắc Bắc ngây ngô nhìn bà.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bà nội Chu giơ cằm lên nói: “Viện Viện và A Thịnh quen biết với nhau lâu rồi, cháu cứ yên tâm, A Thịnh không có suy nghĩ đó.”
Nghe vậy, Bắc Bắc hơi ngẩn ra, cười nhìn bà nội Chu, gật đầu: “Cháu biết mà.”
Nếu Chu Thịnh thật sự có suy nghĩ đó, chắc chắn cũng sẽ không cưới cô.
Bà nội Chu mỉm cười nhìn cô: “Cho nên cháu đừng suy nghĩ nhiều, hai chữ không vui hiện hết trên mặt cháu rồi kìa.”
Bắc Bắc: “…. Bà nội.” Cô nói với giọng làm nũng, cúi đầu thì thầm: “Sao bà có thể nói Bắc Bắc như vậy.”
Bà nội Chu cười, “Không nói nữa, chuyện cô diễn viên kia giải quyết sao rồi.”
“Dạ?” Bắc Bắc sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, nhỏ giọng nói: “Không vội ạ.”
Bà nội Chu liếc cô: “Sao có thể không vội chứ, người nhà của chúng ta không thể để người khác bắt nạt được.”
Bắc Bắc mỉm cười trả lời: “Bà nội, con biết, chuyện này Chu Thịnh nói anh ấy sẽ xử lý.”
“Ừ, chuyện này không thể buông tha, người Chu gia chúng ta có thù tất báo.”
Bắc Bắc: “….” Có đôi khi, cô rất khâm phục suy nghĩ của người nhà Chu gia.
Cùng bà nội Chu nói chuyện rất vui vẻ, không thể không nói cô ở chung với bọn họ rất tốt, ít nhất đối với Bắc Bắc là vậy.
Nói chuyện một lúc, Bắc Bắc thấy thời gian không còn sớm, nói với mọi người phải quay về. Cô và Chu Thịnh chào mọi người xong chuẩ bị rời đi, mới vừa đi ra cửa, còn chưa lên xe hai người đã nghe thấy âm thanh phía sau.
Hai người quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Viện Viện mang theo túi, khéo léo mỉm cười nhìn Bắc Bắc, nhẹ giọng hỏi: “Anh A Thịnh, đúng lúc em có việc phải quay về thành phố, anh có thể cho em quá giang một đoạn được không?”
Bắc Bắc nhướng mày, mỉm cười nhìn Chu Thịnh, không tiếng động nói: “Anh A Thịnh, đồng ý đi kìa.”
Chu Thịnh: “…..”
Hết chương .