Trong xe âm thanh nhẹ nhàng, khuôn mặt Bắc Bắc mỉm cười nhìn người bên cạnh, bắt chước giọng điệu nũng nịu của Lâm Viện Viện: "Anh A Thịnh thật là biết đùa."
Thân xe run lên...... Chu Thịnh suýt chút nữa không cầm được tay lái.
Anh ổn định lại tinh thần, nhìn về phía vợ mình: "Vợ à, xin em đừng gọi anh như vậy."
Bắc Bắc hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nhìn anh: "Làm sao, cho phép thanh mai nhỏ của anh gọi như vậy, em thì không được à?"
Chu Thịnh nghẹn họng, vội vàng phủ nhận: "Không phải, anh tuyệt đối không có ý này." Chu Thịnh suy nghĩ rồi giải thích với Bắc Bắc: "Nói thật, anh còn chả có ấn tượng gì với cô ta."
Nghe vậy, Bắc Bắc lạnh nhạt liếc mắt: "Anh không có, nhưng người ta thì có đó."
Cô nghĩ đến chuyện vừa nãy, tay vuốt cằm dừng một chút hỏi: "Sao anh lại nhẫn tâm như vậy, từ chối người ta nha."
Chu Thịnh: "...... Nếu anh không nhẫn tâm từ chối cô ấy, em sẽ nhẫn tâm bỏ rơi anh."
Bắc Bắc nghe vậy, nhịn không được cười ra tiếng.
"Anh biết thì tốt."
Vừa nãy...... Nếu Chu Thịnh thật sự đồng ý Lâm Viện Viện, Bắc Bắc thật sự không biết mình sẽ làm gì, sẽ tức giận, hay là chỉnh đốn người bên cạnh một chút...... Nói thật, cô không biết được.
Lâm Viện Viện mới vừa nói ra câu nói kia, Bắc Bắc cười nhạo nhìn chằm chằm Chu Thịnh, chờ anh trả lời.
Đương nhiên, bản thân Lâm Viện Viện cũng vô cùng mong chờ, lòng tràn đầy vui vẻ nhìn Chu Thịnh, cô ta cảm thấy chắc chắn Chu Thịnh sẽ chừa chút mặt mũi cho mình, nhưng Lâm Viện Viện không nghĩ tới, Chu Thịnh là người thích làm theo ý mình, muốn anh nể tình, thật đúng là có chút khó khăn.
Chu Thịnh nhìn Bắc Bắc, cười khẽ, ôm lấy bả vai Bắc Bắc nhìn về phía Lâm Viện Viện, nói: "Xin lỗi Lâm tiểu thư, tôi còn phải đưa vợ mình đến trường học, chắc là không tiện đường với cô."
Nói xong, Chu Thịnh nhìn về phía người giúp việc còn đứng ở cửa, hô: "Nói với mẹ tôi, bảo bà sắp xếp cho khách của bà ấy đi, đưa cô ấy về." Nói xong, Chu Thịnh cũng không quan tâm Lâm Viện Viện phản ứng như thế nào, trực tiếp kéo Bắc Bắc lên xe, lái xe rời đi.
......
Hiện tại nghĩ lại, Bắc Bắc thật sự cảm thấy Lâm tiểu thư kia hơi tủi thân.
"Anh nói xem cô ấy nhớ anh nhiều năm như vậy, sao anh không cho cô ấy chút mặt mũi."
Chu Thịnh cười nhạo, nhìn con đường phía trước: "Ừ, ngoài vợ của anh ra, những người khác anh đều không nể mặt."
Bắc Bắc: "...... Được, những lời này em rất thích nghe."
Đại khái không có người phụ nữ nào không thích như vậy, có một người bảo vệ mình, mọi chuyện người ấy làm đều vì mình mà suy nghĩ.
"Đúng rồi, anh ở thư phòng lâu như vậy, cùng ba nói chuyện công việc sao?" Bắc Bắc nghĩ tốt xấu gì cũng muốn quan tâm Chu Thịnh một chút, nên mới hỏi anh.
Chu Thịnh ừ một tiếng: "Xem như vậy."
Nghe vậy, Bắc Bắc hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều.
Hai người cùng nhau trở về trường học, bởi vì thân phận của Bắc Bắc và Chu Thịnh khá đặc biệt, cho nên không thể xuống xe đi chung với nhau, Bắc Bắc chạy nhanh về phía trường học, nói chuyện với nhóm bạn cùng phòng mấy câu, rồi lấy đồ đạc của mình chạy về lại xe.
"Anh chờ có lâu không."
Chu Thịnh quay đầu lại nhìn cô, cúp điện thoại trong tay, nghe vậy lắc đầu: "Không lâu, tối nay ra ngoài ăn cơm với bọn anh không?"
Bắc Bắc nhướng mày: "Có những ai?"
"Lần trước đã gặp qua."
Hai mắt Bắc Bắc sáng ngời, vui mừng hỏi: " Vậy Manh Manh thì sao, chị ấy có đi không?"
Tính ra đã lâu rồi Bắc Bắc không gặp lại Triệu Manh Manh, ngày mai có chuyến bay buổi tối, còn phải ghi hình trước khi cất cánh. Buổi sáng hôm nay, Trần Tĩnh đã nói những việc cần chú ý ở tiết mục cho cô, hợp đồng cũng đã ký rồi, có thể nói lúc này Bắc Bắc giống như "không trâu bắt chó đi cày" ().
() Không trâu bắt chó đi cày có thể hiểu như tôi không biết hát, anh bắt tôi hát, không phải là không trâu bắt chó đi cày à.
Chu Thịnh dừng một chút, ngón tay gõ gõ tay lái, thấp giọng nói: "Em hỏi cô ấy đi."
"Được."
Bắc Bắc vội vàng gọi điện thoại cho Triệu Manh Manh, nghe thấy mọi người đều đến, Triệu Manh Manh không chút chần chừ đáp ứng: " giờ phải không."
"Đúng vậy."
"Ok, chị sẽ đến đúng giờ, bảo bối Bắc Bắc chờ chị."
Bắc Bắc bật cười, đối diện với ánh mắt Chu Thịnh đang nhìn qua, mỉm cười đáp lời: "Được chờ chị nha."
Cúp điện thoại sau, Chu Thịnh tủi thân nhìn về phía Bắc Bắc: "Anh còn không được gọi em là bảo bối."
Bắc Bắc mặt đỏ lên, trừng anh: "Gọi cái gì mà gọi, anh bình thường chút đi."
Chu Thịnh lầm bầm, ngạo kiều nói: "Không sao, dù gì em cũng đã là vợ của anh."
"Đúng đúng." Bắc Bắc nhìn người đàn ông ấu trĩ bên cạnh, chút việc này cũng so đo, không biết nếu người ngoài nhìn vào sẽ như thế nào.
Sau khi hai người từ trường học về đến nhà, Bắc Bắc rất mệt nhọc, lúc cô không đóng phim đều sẽ ngủ trưa, còn Chu Thịnh, bình thường có thời gian rảnh đều ngủ cùng cô.
Chỉ là Bắc Bắc không nghĩ đến, một buổi ngủ trưa này của mình, lại bỏ lỡ một việc quan trọng.
Buổi chiều giờ, một bài đăng trên Weibo lên hot search, khiến cho mọi người đều quan tâm.
Các fans đối với một tin này bất ngờ, tò mò không thôi. Hot search này là của một phòng làm việc đăng lên, chỉ có một cái tiêu đề, nhưng người cụ thể là ai, tình huống như thế nào mọi người tạm thời còn không biết.
Nhưng những tin tức như này lại hấp dẫn lực chú ý của cư dân mạng.
Đến giờ chiều, một bài viết được đăng lên, nháy mắt các cư dân mạng đều sôi trào.
Tin tức Trần Lam và ba gã doanh nhân được lan truyền khắp mạng, rải rộng toàn bộ internet, ảnh chụp...... Còn có một hai đoạn video được phát tán ra ngoài.
Tiêu đề tin tức càng khiến người khác chú ý.
Cuộc sống cá nhân của nữ thần trong sáng thì ra lại phóng túng như vậy
Trên hot search Weibo, là ảnh chụp Trần Lam rõ ràng, cô ta cùng doanh nhân bụng phê ra ra vào vào khách sạn, cùng với loạt ảnh ái muội, khiến người ta mơ màng, thậm chí...... mỗi lần là một người khác nhau.
Bài viết vừa đăng lên, cả Weibo liền sôi trào náo nhiệt.
—— Fuck, đây không phải là nữ thần trong sáng của H đại à, nghe nói kỹ thuật diễn rất tốt, dáng vẻ này thật sự "trong sáng" nha, nhiều người đến phục vụ vậy sao.
—— Giới giải trí bây giờ loạn như vậy à, chuyện bồi rượu như thế này là bình thường thôi, tôi thật sự rất muốn biết fans của cô ta nhìn thấy sự ngây thơ trong sáng ở đâu???
—— Lợi hại, hot search này sẽ hot trong bao lâu đây!!! Muốn biết chuyện tiếp theo ghê.
—— U là trời, mấy gã trong ảnh chắc đã kết hôn hết rồi??Vậy cô ta là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người ta à??? Không phải mới tiến vào giới giải trí ba năm sao, bây giờ đã lợi hại như vậy??? Hèn gì lúc ấy tôi còn suy nghĩ sao đường của Trần Lam đi có vẻ rất thuận lợi, thì ra là có nhiều gã đàn ông chống lưng như vậy, tuyệt vời!
—— Đồng ý với lầu trên, lúc trước còn nói ai kia...... Đồng Bắc Bắc giành tài nguyên của cô ta sao, thì ra có cả một đội hỗ trợ, hẳn là giành không được!!
......
Vốn dĩ danh tiếng Trần Lam không được tốt lắm, ở giới giải trí, mọi người đều biết rõ chân tướng sự việc.
Mà fans thì không rõ ràng lắm, cho nên sẽ ủng hộ thần tượng mình hết mức. Nhưng mấy cái này không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, fans Trần Lam rất cực đoan, bình thường có việc gì, đám fans của cô ta đều nhảy ra mắng chửi người khác, có những lúc fans còn khiến người qua đường cảm thấy mất thiện cảm.
Cho nên lúc này, những người qua đường cùng anti-fan đều nhảy ra để lại vô số bình luận, không ngần ngại dùng đủ các từ ngữ mắng chửi.
- -
Trần Lam vẫn ở trong nhà còn chưa tỉnh ngủ, người đại diện đã gọi điện thoại đến.
Cô ta mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Trần Lam nhanh chóng bắt được điện thoại, "Alo."
"Cô đang ở đâu vậy Trần Lam?" Giọng nói của người đại diện tức đến hộc máu từ trong microophone truyền ra.
Trần Lam ngẩn người, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại, ngây ngốc hỏi câu: "Làm sao vậy, em đang ở nhà?"
Người đại diện cười lạnh: "Còn làm sao nữa, cô xem chuyện tốt cô làm đi, tự lên Weibo mà xem, danh tiếng của cô coi như tiêu đời rồi!" Nói xong lời này, người đại diện cũng không quan tâm cô ta nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Lam nhanh chóng lên Weibo, vừa nhấn vào thì nhận được rất nhiều tin nhắn đến nay chưa từng có, tùy tiện xem mấy cái tay cô ta phát run, mở Weibo lên xem cái hot search kia.
Sau khi xem xong, Trần Lam "a a a a a a a" vài tiếng, lập tức ném điện thoại vào tường, một âm thanh thanh thúy vang lên, rơi xuống ở trên mặt đất, điện thoại chia năm sẻ bảy không còn nguyên vẹn.
Trần Lam hoảng sợ nhìn điện thoại, không thể tin được những gì cô ta vừa thấy.
Đoạn video đó nhưng một bộ phim phát lại trong đầu cô ta, những bàn tay đó...... Những gã đàn ông bụng phệ đưa bàn tay về phía mình...... Giống như những con chó Nhật, khiến cô ta mắc ói.
Mà hiện tại...... Những ký ức cô ta muốn quên đi, lại xuất hiện trước mặt người hâm mộ.
Cô ta không cam lòng.... Trần Lam cắn môi dưới đến chảy máu, cô ta nắm chặt bàn tay, hung ác nhìn một chỗ..... Giọng nói ác độc vang lên: "Đồng Bắc Bắc, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
- -
Lúc Bắc Bắc tỉnh lại, Chu Thịnh không có ở trong phòng.
Tấm rèm được kéo xuống, cửa phòng bị đóng lại, trong phòng tối đen như mực giống như đang là buổi tối.
Bắc Bắc duỗi tay xoa hai mắt nhập nhèm, quay qua xem đồng hồ, đã là giờ rưỡi chiều. Cô ngủ hơn hai tiếng đồng hồ.
Tắt báo thức, Bắc Bắc vươn tay lấy điện thoại trên tủ, chuẩn bị rời giường đi ra ngoài.
"Chu Thịnh?"
Bắc Bắc đẩy ra cửa phòng, bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt, theo bản năng dùng tay che lại rồi đi tìm người.
Tìm một lượt, Bắc Bắc cũng không thấy được Chu Thịnh đang ở đâu, cho đến khi cô đi đến ban công mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.
"Ừ, làm theo cách đó đi."
Dừng một chút, anh tiếp tục nói: "Làm cho triệt để, lấy những thứ trong tay cô ta về cho tôi."
Một lát sau, giọng nói bình tĩnh của Chu Thịnh vang lên: "Hừ, dám làm chuyện xấu sau lưng vợ tôi cũng phải xem tôi có đồng ý hay không."
"Ừ, cứ như vậy đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Dẫn dắt tình huống trên mạng một chút."
"Cúp đây."
Chu Thịnh cúpđiện thoại, Bắc Bắc đi đến, nghi ngờ nhìn anh: "Anh gọi điện thoại cho ai thế?"
Chu Thịnh nhìn chằm chằm đầu ngón chân của cô, ngón chân Bắc Bắc rất đẹp, mượt mà, đặc biệt rất gọn gàng, quan trọng nhất là xinh xắn.
Anh khẽ cười, Chu Thịnh đem cô ôm vào trong ngực, cọ cọ nói: "Dậy rồi à."
Bắc Bắc ừ một tiếng, đưa tay đẩy bả vai Chu Thịnh hỏi: "Anh vừa mới gọi điện thoại nói gì vậy, đâm sau lưng em chuyện gì?"
Chu Thịnh nhướng mày, dừng một chút nói: "Xem Weibo chưa?"
"Chưa."
Chu Thịnh gật đầu: "Không xem là được, tốt nhất đừng xem."
Bắc Bắc: "...... Anh làm gì rồi hay bị ai hãm hại?"
Chu Thịnh không chút để ý trả lời: "Ừ, bắt nạt lại người hãm hại vợ anh."