Chương
Thực ra là tối hôm qua Phạm Nhật Minh cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy, ai ngờ lại có thể khiến cho cô gái nhỏ này để tâm đến vậy, hơn nữa còn cố ý tìm những quyển sách này để xem.
Phạm Nhật Minh rốt cuộc vẫn là Phạm Nhật Minh, sau khi gạt đi cái thái độ không tự nhiên, liền bình tĩnh trở lại. Anh thậm chí còn hỏi lại: “Những cuốn sách này, em lấy nó ở đâu ra?”
“Là chú Hùng đưa cho em đó.”
Nói đến đây, Nguyễn Khánh Linh không nhịn được liền cất lời khen ngợi, ánh mắt cô sáng ngời: “Lúc em nói chuyện với chú Hùng, thật sự cũng không ôm nhiều hy vọng, ai biết rằng, chú ấy lại mang tới cho em nhanh như vậy, chú Hùng thật sự rất lợi hại…”
Nghĩ đến cảnh tượng một già một nhỏ giấu anh lén lút lên kế hoạch chuyện này, khóe miệng Phạm Nhật Minh khẽ mỉm cười.
Nhưng, hình như anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trong lòng khẽ động, cũng không nói chuyện tán gẫu với người con gái nữa.
Anh cúi người xuống, giam cầm toàn bộ thân thể người con gái trong vòng tay của mình, vừa cười vừa ghé sát đến gần cô, hỏi: “Cô bé ngốc, nếu muốn hiểu rõ những chuyện đó, đọc sách có thể học được cái gì chứ? Không bằng nhờ anh này, anh đã từng có kinh nghiệm thực tế rồi. ”
Anh vừa nói, hơi thở lạnh lẽo trong miệng càng phả đến gần người con gái.
Phạm Nhật Minh nhìn khuôn mặt của cô gái càng ngày càng đỏ, ánh mắt của cô lại bắt đầu trở nên ướt sũng, khiến trong lòng anh tê dại không thôi.
Ngay khi hai người sắp hôn nhau, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao anh lại hiểu biết nhiều như vậy? Chẳng lẽ trước đây anh đã từng trải qua nhiều rồi sao?”
Vừa nghe giọng điệu của người con gái này, Phạm Nhật Minh liền biết, chỉ sợ cô nhóc này lại suy nghĩ nhiều.
Giọng điệu của anh bất đắc dĩ lại trở nên cưng chiều, anh không nhịn được liền cạo cạo chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, rồi cười nói: “Trước em, anh không hề có bất kỳ người con gái nào cả.”
“Vậy anh làm thế nào… mà lại thuần thục về chuyện này như vậy?”
Nguyễn Khánh Linh hơi bĩu môi, nhìn anh.
Cô cũng đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nếu hai người đều là lần đầu tiên, vậy vì sao anh lại hiểu biết như vậy? Nhưng cô không hiểu gì cả, còn phải nhờ anh dạy?
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh nhịn không được cười ra tiếng, nhấn nhấn vào đầu cô, giọng điệu vừa cưng chiều lại dịu dàng.
Nguyễn Khánh Linh nghe xong lời anh nói, lúc này mới dần dần hiểu.
Ngược lại Phạm Nhật Minh vô cùng hài lòng với sự ghen tuông của cô nhóc này, càng nhìn càng thích cô, thật hận không thể trực tiếp ăn cô, nhưng lại sợ làm cô đau.
Cuối cùng cũng đành phải thực hiện từng bước một.
Ngay khi Phạm Nhật Minh sắp tiến hành bước tiếp theo, tiếng chuông điện thoại di động làm gián đoạn hành động của hai người.
Nguyễn Khánh Linh rõ ràng nhìn thấy, khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, hai bên thái dương của người đàn ông đột nhiên nhảy hai cái.
Nhân lúc anh còn chưa nổi giận, Nguyễn Khánh Linh động tác linh hoạt nhanh chóng chui ra khỏi lòng người đàn ông, vội vàng cầm lấy điện thoại di động của mình và nghe máy.
“Alo.”
Nguyễn Khánh Linh vừa nói, vừa cẩn thận nhìn người đàn ông trên giường.