Chương
Vẻ mặt anh quả thật không tốt lắm, nhưng cũng không phải vẻ mặt bất mãn khao khát trong tưởng tượng của cô.
Chỉ là hai mắt anh cứ nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay cô, hận không thể giành lấy nó rồi vứt đi mà thôi.
Nhìn vẻ mặt giận dỗi như trẻ con của Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh có chút buồn cười.
Chỉ là, khi cô nghe thấy giọng nói trong điện thoại kia, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, giọng điệu của cô dường như có chút khó tin, còn có chút áp lực không vui.
“Cô gọi cho tôi làm gì chứ?”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia hạ giọng, cũng có chút câm lặng, dường như là một người từng trải không ít, có vẻ giống như vừa khóc đến khàn giọng.
“Khánh Linh, cô quả thật hẳn là rất hận tôi, bây giờ có lẽ cô đang rất mong tôi chết đi đúng không ?”
Người phụ nữ buông lời, Nguyễn Khánh Linh không trả lời, cô không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Quả thực, cô không nhân hậu như thế được, dù rằng cảnh ngộ của Hà Thanh rất thê thảm, nhưng mà, cô ta từng lợi dụng sự tin tưởng của mình đối với cô ta, muốn hại mình, còn muốn thay thế vị trí của mình.
Nếu không phải vì Phạm Nhật Minh nhận ra sớm, sợ rằng đã tạo thành sai lầm lớn.
Vầy thì đối với Nguyễn Khánh Linh mà nói, Hà Thanh người này, đương nhiên là tránh càng xa càng tốt, tốt nhất là không bao giờ gặp lại nữa.
Bởi vậy lần này, Hà Thanh chủ động gọi điện thoại đến, hơi ngoài dự đoán của Nguyễn Khánh Linh.
Hà Thanh không nghe thấy câu trả lời của Nguyễn Khánh Linh, trong lòng cô ta lại nặng nề thêm vài phần, giọng nói cũng khàn hơn.
Cô ta từng chút từng chút một, chậm rãi nói: “Xin lỗi, Khánh Linh, việc tối hôm đó chị làm với em, chị tội ác muôn chết, chị ngàn không nên vạn không nên, không nên nhốt em trong phòng lạnh, không nên giả mạo em, không nên ôm hy vọng hão huyền với Nhật Minh.”
“…”
Đáp lại cô ta, vẫn là một tràng yên lặng như cũ.
Hà Thanh tiếp tục nói, giọng của cô ta vô cùng đau khổ khó khăn.
“Khánh Linh, những ngày em ở dinh thự cũ cũng nhìn thấy rồi, bây giờ địa vị của chị ở nhà họ Phạm thấp như thế nào, không có một người nào thật sự đặt chị vào trong mắt, thậm chí, ngay cả người giúp việc cũng không tôn trọng chị.”
“Nhưng em thì sao, Nhật Minh đối xử với em tốt như vậy, anh ấy lại có triển vọng như vậy, sự nghiệp thành đạt… chị có thể diện, lúc đầu cho dù có đụng đến vỡ đầu cũng muốn làm cô chủ nhà họ Phạm, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này, còn làm nhiều chuyện hèn hạ với em như vậy… chị thật lòng muốn nói xin lỗi với em, trước đây chị thật sự đã làm sai rồi, sai hoàn toàn…”
Hà Thanh ở đầu bên kia của điện thoại liên tục không ngừng xin lỗi.
Khi Nguyễn Khánh Linh nghe, lúc đầu lông mày nhíu lại, dần dần thả lỏng hơn.
Cuối cùng cô nhịn không được ngắt lời cô ta, nói: “Cho nên chị gọi điện thoại đến, là muốn nhận được sự tha thứ của em?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia dừng lại, đáp lại một tiếng: “Phải.”
Qua một lúc sau, giọng điệu của Nguyễn Khánh Linh hơi bình lặng, cũng không nghe ra được vui buồn: “Được, em tha thứ cho chị.”
Đầu dây bên kia, Hà Thanh ngây người ra, có vẻ như không nghĩ rằng lại nhận được sự tha thứ của Nguyễn Khánh Linh dễ dàng như vậy.