Chương
Cũng có thể nói, Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh chưa thật sự ngủ chung một giường.
Niềm vui thoáng qua trong mắt Hà Thanh, xem ra tin tức cô ta nhận được là thật, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh chỉ là kết hôn trên hình thức, thực tế cuộc sống của họ không hề liên quan đến nhau.
Nói không chừng… Cảnh vừa nãy chỉ là Phạm Nhật Minh giả vờ để chọc tức mình thôi.
Suy cho cùng, quả thực cô ta đã vứt bỏ Phạm Nhật Minh, bây giờ anh giận mình cũng là điều hợp lý.
Nghĩ như vậy, Hà Thanh lấy lại sự tự tin trong phút chốc.
Cô ta điều chỉnh cảm xúc của mình, bắt đầu nói với Nguyễn Khánh Linh về những chuyện mà hai người họ đã trải qua.
Cuối cùng, Nguyễn Khánh Linh nghe thấy Hà Thanh nói về Phạm Nhật Minh hồi còn trẻ, vì muốn dạy dỗ một tên bắt nạt cô ta, anh đã đánh gãy một chiếc răng cửa của người ta, cuối cùng bị bố mẹ anh nhốt trong nhà, cô không nhịn được nữa mà ngắt lời.
“Nếu như lúc đó quan hệ của hai người tốt như vậy, tại sao còn chia tay?”
Đương nhiên Nguyễn Khánh Linh biết nguyên nhân, thế nhưng cô chỉ muốn làm Hà Thanh nhụt chí. Chỉ có trời mới biết, bây giờ ngồi đây nghe Hà Thanh lảm nhảm về những chuyện đã qua của cô ta và Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy khó chịu như thế nào.
“…”
Hà Thanh ngây ra, qua một lúc, mặt cô ta trở nên bi thương: “Lúc đó tôi cũng không muốn chia tay anh ấy. Thế nhưng, từ sau khi Nhật Minh xảy ra chuyện, bố mẹ tôi bắt đầu ngăn cản hai chúng tôi ở bên nhau, thậm chí sau đó còn đưa tôi ra nước ngoài.”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy những lời này của cô ta, cô hoàn toàn không tin, ngược lại càng chán ghét vẻ đạo đức giả của cô ta.bg-ssp-{height:px}
Như người nhà Nguyễn Mạnh Cường, rõ ràng bên trong là người vừa tham lam vừa ích kỷ, thế nhưng lại trưng ra một vẻ vô tư lương thiện, đúng là làm người ta buồn nôn.
Nguyễn Khánh Linh đã xóa bỏ hoàn toàn ý muốn tác thành hai người họ.
Sắc mặt cô không đổi, tặng cho Hà Thanh một câu: “Shakespeare đã từng nói, tôi tuyệt đối không tin giữa hai trái tim yêu thật lòng lại có một trở ngại nào, tất cả mọi lời bào chữa sẽ làm nhục tình yêu.”
Nói xong, Nguyễn Khánh Linh nâng chân của mình lên, bắt đầu đuổi khách: “Tôi hơi mệt rồi.”
Sắc mặt của Hà Thanh càng trở nên khó coi.
Câu đầu tiên của Nguyễn Khánh Linh rõ ràng đang ám chỉ cô ta, mà câu vừa nãy có nghĩa cô không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Hà Thanh chỉ cảm thấy da mặt mình bắt đầu nóng hừng hực.
Cánh tay buông thõng của Hà Thanh đang bóp chặt, nổi cả gân xanh lên, rõ ràng lúc ấy cô ta đã rất tức giận.
Thế nhưng cô ta vẫn mỉm cười, sau đó đứng dậy nói: “Nếu như cô đã mệt rồi, vậy thì tôi không làm phiền cô nữa.”
Nói xong, Hà Thanh quay người bước ra khỏi phòng ngủ, ai biết được, vừa ra đến cửa thì gặp phải Phạm Nhật Minh.
Khóe miệng cô ta vừa hạ xuống đã vội vã nâng lên.
“Nhật Minh, anh làm em giật mình… Anh đứng bên ngoài từ lúc nào rồi?”