Chương
Trên thực tế, Nguyễn Khánh Linh cũng đã rất quan tâm đến gia đình của Nguyễn Khánh Nga, tuy rằng bình thường cô không có liên lạc gì với bọn họ nhưng mỗi tháng cô vẫn sẽ đều đặn gửi tiền cho Đặng Phượng để chi trả tiền thuốc men cho Nguyễn Mạnh Cường.
Sau khi trả tiền thuốc men xong vẫn sẽ còn dư lại một khoản tiền, cũng không đến nỗi khiến cho cuộc sống của bọn họ quá mức khó khăn.
Bà Nguyễn nghe Nguyễn Khánh Linh nói như vậy, những lo lắng sầu muộn trên mặt của bà đã nhanh chóng biến mất, bà nói: “Đứa trẻ tốt, chỉ cần con có thể đồng ý, bà nội cũng đã rất vui vẻ rồi, chỉ cần có thể để Khánh Nga thoát khỏi tên đàn ông đam mê cờ bạc kia là được rồi, còn những chuyện khác con muốn làm như thế nào cũng được.”
Nói thật, bà Nguyễn cũng chỉ hy vọng Nguyễn Khánh Linh có thể giúp đỡ Nguyễn Khánh Nga một chút là được, dù sao thì những việc mà Nguyễn Khánh Nga đã từng làm trước kia quả thật là mất hết tính người, bây giờ Khánh Linh có thể đồng ý giúp đỡ cho Nguyễn Khánh Nga, đã là một giới hạn rất lớn đối với cô rồi.
Bà căn bản không dám cũng không muốn đòi hỏi cô quá nhiều.
Lúc này, Phạm Nhật Minh đi ra ngoài nghe điện thoại, sau khi anh quay lại thì bà Nguyễn cũng vừa chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Khánh Linh đang đắp chăn cho bà.
Chẳng bao lâu, hai người liền rời khỏi phòng.
Phạm Nhật Minh nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh, nói: “Công ty tạm thời có một số việc gấp cần anh xử lý, bây giờ anh phải trở về đó một chuyến, còn em thì sao? Em muốn theo anh đến công ty hay là ở lại đây thêm một lát nữa?”
Thật sự thì Phạm Nhật Minh vẫn muốn mang theo cô cùng đến công ty với mình, hiện tại cũng đang trong thời gian đặc biệt, anh rất không yên tâm khi để cô ở lại chỗ này một mình, mặc dù là có vệ sĩ đi theo bên cạnh để bảo vệ cô nhưng anh vẫn không thể nào yên tâm nổi, chỉ có khi anh tự mình bảo vệ cô thì anh mới có thể yên lòng được.
Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn gật đầu, nói: “Em cùng anh trở về công ty.”
Thật ra vừa rồi từ trong vẻ mặt của bà nội cô có thể thấy được bà vẫn muốn cô nhanh chóng trở về để giúp đỡ cho Nguyễn Khánh Nga, bây giờ cho dù cô có ở lại đây lâu hơn thì cũng không thể giúp đỡ được gì cho bệnh tình của bà nội.
Còn không bằng trở về sớm một chút để giải quyết nỗi lo lắng của bà nội thì may ra có thể làm cho thân thể của bà được mau chóng khỏe mạnh lại.
Nghĩ như vậy cô nhanh chóng đi nói lời tạm biệt với dì Hoa, mặc dù dì Hoa đã nhiều lần muốn giữ cô lại nhưng cuối cùng cô vẫn cùng Phạm Nhật Minh rời đi.
Phạm Nhật Minh lái xe, Nguyễn Khánh Linh ngồi ở ghế lái phụ.
Suốt dọc đường cô gái ngồi bên cạnh vẫn không nói gì, anh nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp hỏi: “Em ủy khuất sao?”
Giọng nói của người đàn ông đột nhiên vang lên, làm cho Nguyễn Khánh Linh lúc đầu vẫn còn đang ngẩn người nhưng sau đó liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, cũng hiểu được anh đang nói về vấn đề gì, vừa rồi khi bà nội nhờ cô giúp đỡ anh cũng nghe thấy.
Nguyễn Khánh Linh cười cười nhưng biểu tình trên mặt vẫn không có quá nhiều thay đổi.
Một lát sau, cô mới chậm rãi nói: “Ủy khuất đương nhiên là có rồi, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm khái, bà nội nói không sai, sở dĩ Nguyễn Khánh Nga trở thành như bây giờ chắc chắn là có liên quan đến việc mẹ của cô ta đứng sau xúi giục.”
“Cho nên, em vẫn muốn giúp đỡ cô ta.”
Bỗng nhiên, Phạm Nhật Minh nói “Nếu hôm nay người bị rơi vào bước đường cùng là em thì chưa chắc cô ta sẽ đồng ý giúp đỡ.”