Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

chương 1200

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tất nhiên đây không phải đáp án mà Trình Nam muốn nghe, sắc mặt anh ta nhăn nhó, âm thanh trở nên nguy hiểm: “Tôi nói lại lần nữa, đưa tiền cho tôi! Đừng để tôi phải đánh cô!”

Thế nhưng tính tình Nguyễn Khánh Nga cũng rất cứng rắn, làm sao có thể ba lần bảy lượt cho anh ta tiền không.

Đừng nói giờ cô không có tiền, dù có thì còn lâu mới cho anh ta!

Trình Nam nhìn dáng vẻ có chết cũng không đưa của Nguyễn Khánh Nga, anh ta giận nghiến răng, tầm mắt nhìn vào bụng to của cô.

Anh ta nhẫn nhịn không nổi cáu, nhẹ nhàng nói: “Khánh Nga, tôi biết cô có tiền mà, cô đừng lừa tôi, ông chủ Vương cũng nói cho tôi biết rồi, cô mới trúng giải mà đúng không? Cô có tiền.”

Trình Nam đến gần Khánh Nga khép nép xin xỏ.

Nhưng mà Khánh Nga không hề thay đổi, cô xụ mặt quay đầu đi, nói: “Có cái đếch gì, anh cứ nghe bọn họ nói linh tinh đi!”

Nguyễn Khánh Nga lại nghĩ tới Nguyễn Khánh Linh, rồi lại nghĩ tới chị ta có người chồng nhiều tiền, so sánh với bản thân cô càng tức giận càng cảm thấy không cam tâm.

Nguyễn Khánh Nga miệng hùng hổ nói liên thanh: “Cả ngày chỉ biết bài bạc, thua thì tìm tôi đòi tiền, thằng chó chết, không phải lúc đầu mày hiếp dâm tao thì tao còn lâu mới mù mắt mà lấy phải thằng chồng ngu như mày!”

Trình Nam nghe rõ ràng từng lời mắng chửi của Khánh Nga.

Đặc biệt là câu nói cuối, anh ta lập tức mất kiểm soát bước nhanh tới cạnh cô xé rách quần áo cô mặc trên người.

Mắt anh ta đỏ lừ, hất tay tát Khánh Nga một phát làm cô choáng váng hoa mắt.

Trình Nam cởi quần mình mắng: “Con đĩ chó! Không phải vì mày thì còn lâu tao mới thành thế này, mày coi thường tao chứ gì? Cho mày coi thường tao, coi thường tới mấy mày vẫn bị tao địt thôi!”

Nguyễn Khánh Nga chợt thấy nửa người dưới lạnh toát, trong lòng cô cảm thấy thật khó chịu.

Cô bây giờ không thể làm tình với Trình Nam được, con cô sẽ chết mất!

Suy nghĩ hiện lên trong đầu, Nguyễn Khánh Nga dùng hết sức lực mò được cốc nước trên bàn trà, nắm chặt tay đập vỡ nó trên đất rồi nhanh tay lấy mảnh thủy tinh hướng về phía cổ anh ta rồi đâm xuống…

Tiếng vật nhọn đâm vào da thịt vang lên cùng một tiếng rên từ Trình Nam.

Trình Nam còn không kịp kêu đau cứ thế trợn to mắt ngã ngửa ra mặt đất phía sau.

Đôi mắt không kịp nhắm cứ thế nhìn chằm chằm Nguyễn Khánh Nga, cô sợ hãi thất thanh hét ầm lên.

Tiếng hét của Nguyễn Khánh Nga vào ban đêm cực kì chói tai.

Không bao lâu sau một đống người tụ tập ngoài cửa nhà cô.

Sau tầm mười phút, Nguyễn Khánh Nga được bế lên đồn.

Khi Nguyễn Khánh Linh nhận được điện thoại là lúc Phạm Nhật Minh đang đè cô trên giường chuẩn bị hôn, đúng lúc này thì điện thoại vang lên cắt ngang hành động của hai người.

Phạm Nhật Minh cau mày, nắm lấy tay cô đang định cầm điện thoại đè xuống giường, ghé sát tai cô cắn nhẹ, âm thanh trầm thấp từ tính vang lên: “Chúng ta tiếp tục, không nghe điện thoại nhé?”

Anh vừa nói vừa liếm mút vành tai cô, Nguyễn Khánh Linh thấy rùng mình, nhanh chóng mất năng lực tư duy mặc cho anh âu yếm cơ thể mình.

Chỉ là tiếng điện thoại kêu liên tục không ngừng nghit, hai người có cố gắng không để ý cũng không được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio